Từ sau cơn mưa nhỏ lần trước, thành phố này đã không có mưa khoảng một tháng nay.
Mặt trời đỏ rực vẫn luôn treo cao trên trời, không có nguồn nước bổ sung, cây cối hai bên đường đã chuyển từ màu xanh lá cây thành màu héo úa, toàn bộ ủ rũ treo trên ngọn cây như một con vật cụp đuôi chuẩn bị rụng hết xuống đất đến nơi.
Đang ở trên cầu thang cuốn, Tuế Văn ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt đất.
Đường xá, xe cộ, tất cả đều dần biến mất theo di chuyển của hắn, cuối cùng chỉ còn một mảng lớn màu xanh lục trông như u linh dừng trong võng mạc của hắn, chợt lóe rồi biến mất.
Ba ngày.
Cách lần nằm mơ kia đã ba ngày.
Trong ba ngày này, Tuế Văn vẫn luôn không ngủ, càng như vậy hắn lại càng cảm thấy khó chịu.
Sự tức giận này không lúc nào không khống chế hắn, làm cho tâm trạng của hắn rơi xuống đáy, nhìn cái gì cũng thấy ngứa mắt khó chịu.
Âm thanh di động vang lên.Tuế Văn nhìn thoáng qua, là tin nhắn của Thời Thiên Ẩm: "Ta mua đồ xong rồi, giờ sẽ đi về miếu."
Hắn cất di động đi, tiếp tục đi về phía trước.
Hôm nay hắn đã lấy cớ để tách nhau ra với Thời Thiên Ẩm, không có lý do gì đặc biệt cả, chỉ là không muốn trút lửa giận vô hình lên người Thời Thiên Ẩm thôi.
Hắn muốn ngồi một chuyến xe đơn độc, để mình bình tĩnh trong khoảng 1h.
Nhưng hiện giờ, thoạt nhìn thì không có hiệu quả gì... Ngược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-vat/3373308/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.