Chung quanh trạm tàu điện ngầm là một đống đổ nát, nhìn sang các hướng giống như thảm cảnh sau chiến tranh.
Chung quanh bắt đầu là sự yên tĩnh, sau đó là rất nhiều tiếng kêu khóc truyền đến từ trong toa xe giống như có một khối mây nặng nề đè ép bên trên.
Tuế Văn ngã trên mặt đất, sửng sốt nửa ngày mới cảm thấy cơ thể mình không có chỗ nào không đau.
Hắn nhìn thoáng qua người mình, vết thương trong lòng bàn tay và ngực là do đao Hình Bóng để lại, còn những vết thương khác là do công kích Thời Thiên Ẩm sinh ra.
Khi vẫn còn chịu sự ảnh hưởng của khế ước, hai người không ai có thể thương tổn đối phương, hiện giờ vết thương trên người hai người giống nhau như đúc.
Tuế Văn ho một tiếng, vươn tay: "Thiên Ẩm..."
Thời Thiên Ẩm cũng đưa tay ra: "Thứ vừa rồi là lực lượng của Tuế Văn à?"
Tuế Văn sửa lại: "Là lực lượng Vật Kị." Một đường đến hiện tại, tình huống đã rõ ràng, Tuế Văn không giấu giếm gì cả, nói tất cả mọi chuyện cho Thời Thiên Ẩm.
Thời Thiên Ẩm nghe xong, sau một lúc lâu mới nói: "Nó chạy đi đâu rồi?"
Tuế Văn: "Tôi cũng đang nghĩ đến điều này..."
Đường tàu điện ngầm trong thành phố nối liền với nhau, đường truyền Internet cũng thế, hắn vừa nhìn rất rõ, Vật Kị không chỉ bao trùm mỗi tàu điện ngầm mà là toàn bộ các tuyến đường tàu điện ngầm. Nó còn có thể sử dụng những con đường này để tiến đến bất kì đường hầm nào trong thành phố.
Vật Kị cố ý lựa chọn nơi này để bùng nổ ư? Hiện giờ nó đã chạy đi đâu rồi?
Tuế Văn cũng không biết, hắn chỉ có thể nhanh chóng tìm kiếm.
Tuế Văn: "Đi tìm nó đã, sau đó..."
Thời Thiên Ẩm: "Xử lý nó."
Đối với Thời Thiên Ẩm mà nói, con người không có bất kì sự liên quan nào với cậu, nhưng nhìn đến Tuế Văn, cậu lại muốn tự mình xé nát thứ kia.
Bàn tay hai người chạm nhau. Sau đó, Tuế Văn nhẹ nhàng chạm đầu ngón tay lên mu bàn tay của Thời Thiên Ẩm, đồng thời dùng sức nắm chặt.
Máu của hai người hòa vào nhau, da thịt cận kề, trái tim cũng được nắm trong lòng bàn tay.
"Răng rắc."
Từng âm thanh đứt gãy vang lên.
Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm cùng nhìn sang, nhìn thấy đường ray lại xảy ra thay đổi.
Một quỹ đạo mới xuất hiện trên sân ga.
Đường ray như một con rắn sát bò trên mặt đất, nó được sinh ra từ đường ray cũ, vặn vẹo bò một đường lên cầu thang sân ga.
"Nó muốn làm gì?" Tuế Văn hỏi ra tiếng.
Không ai trả lời hắn.
Nhưng âm thanh này vừa vang lên lại giống như tiếng kéo mở màn, mọi người vốn dĩ đang ẩn mình trong toa xe giống như tỉnh khỏi giấc mộng, từng người vọt ra, chạy về phía cầu thang lên xuống.
Trong giờ phút sống chết này, kí hiệu văn minh biến mất, đối với những chuyện đang xảy ra ngoài sức tưởng tượng, điều duy nhất là dùng hết sức mạnh của bản thân để chạy về phía trước trốn tránh cái chết!
Trong nháy mắt, tàu điện ngầm chen đầy người đã tràn ra ngoài, giống như dòng nước lũ màu sắc tươi đẹp chảy về phía cầu thang.
Cũng vào lúc này, dưới ánh đèn, trên vách tường bỗng nhiên có một đầu tàu điện ngầm xuất hiện một cách thần kì!
Tuế Văn bỗng dưng cả kinh.
Hắn đứng dậy khỏi mặt đất, hét to: "Cẩn thận..."
Trong tàu điện ngầm, đủ mọi âm thanh ồn ào nhốn nháo, không có ai nghe thấy tiếng hét của Tuế Văn, cho dù là người đang chạy men theo bức tường cũng chỉ né tránh hướng có ánh đèn theo bản năng mà thôi...
Sau đó, tàu điện ngầm gào thét lao ra sân ga, xông lên trên lầu, những nơi nó trải qua tạo thành con đường đỏ tươi như máu, bên trên phủ kín những đoạn cơ thể người còn sót lại, có khi còn có cả một nửa cơ thể người bay qua không trung dừng trước chân Tuế Văn, cơ quan thần kinh chưa chết hẳn còn đang giật giật.
Tuế Văn cúi đầu, đối diện với tầm mắt của một nửa cơ thể người này.
Đối phương mặc quần áo lao động màu lam, mũ công nhân màu vàng, ngay khi rơi xuống chân Tuế Văn, hai tròng mắt màu đen vẫn đang nhìn chằm chằm vào con đường chạy trốn, sau đó lại thấy rõ tình huống trước mắt, thấy rõ tình huống của mình.
Đầu tiên, đồng tử của anh ta co chặt vì quá sợ hãi; sau đó, đồng tử lại bắt đầu tan rã, cái chết đã đến...
Một bàn tay bỗng nhiên ngăn ở trước mắt Tuế Văn.
Đầu óc hắn trống rỗng một lát mới nhận ra đây là tay của Thời Thiên Ẩm.
Thời Thiên Ẩm che khuất đôi mắt Tuế Văn, đồng thời mang đao công kích tàu điện ngầm!
Lần thứ hai ánh đao xuất hiện trong sân ga, lúc này, Thời Thiên Ẩm không chém ra từ khoảng không nữa, cậu mang theo đao Hình Bóng, xông thẳng đến phía trước tàu điện ngầm, đao như máu, người như máu, cầu vồng ngang qua, cắt ngang từ trên đến hết gầm tàu, một đao cắt nó thành hai đoạn!
Tàu điện ngầm bị cắt thành hai đoạn, sức mạnh của đoàn tàu bị phá hủy hoàn toàn, nhưng dường như nó không bị ảnh hưởng, vẫn gào thét lao về phía trước theo quỹ đạo, cho đến khi một cái lan can chắn trên đường ray!
Ngay sau khi được Thời Thiên Ẩm ngăn tầm mắt lại, Tuế Văn đã điều chỉnh lại tâm trạng, một lần nữa ra tay.
Thời gian gấp rút, không thể dùng để lãng phí vì bất kì một ý nghĩ sợ hãi vô nghĩa nào nữa!
Lan can xuất hiện, kẽ nứt hình thành trên mặt đất ngay sau đó, quỹ đạo trải trên mặt đất cũng bị cắt một đoạn.
Đến khi đường ray xuất hiện khe nứt, tàu điện ngầm bị Thời Thiên Ẩm cắt đứt cũng không dừng lại lại đột ngột dừng lại, giống như đã mất đi quỹ đạo, nó không còn cách nào đi về phía trước nữa.
Còn quỹ đạo đột ngột bị đứt gãy kia, nơi bị đứt gãy giống như có sự sống đang run lên từng đợt, huyết thanh màu chì tràn ra, rơi xuống mặt đất, những nơi nó rơi xuống bị ăn mòn thành một cái lỗ trống.
Tình huống như thế này làm Tuế Văn phát hiện ra điều gì đó, vội vàng nói với Thời Thiên Ẩm: "Tàu điện ngầm di chuyển nhờ quỹ đạo, chúng ta hủy đường đi của nó là được!"
Không cần Tuế Văn nói nhiều hơn, Thời Thiên Ẩm lập tức rút đao dọn hết đường đi trên mặt đất.
Cậu tùy ý vung đao.
Từng luồng ánh sáng thoáng hiện trên sân ga, bay lả tả giống như mưa rơi về phía đường ray.
Một nhát chém dừng trên đường ray, ánh sáng chợt lóe, tiếng nổ mạnh xuất hiện, đường ray lập tức chia năm xẻ bảy.
Vô số nhát chém dừng trên đường ray, ánh sáng lóe lên, đường ray rơi rớt tả tơi, hoàn toàn tê liệt!
Trong lúc Thời Thiên Ẩm hành động, Tuế Văn cũng không rảnh rỗi.
Hắn lấy gần hết thẻ bài của mình ra.
Lan Can đang đang qua lại trên mặt đất cắn nuốt đường ray.
Đèn xanh đèn đỏ đóng đô ở phía trên cầu thang, xe hơi tuần tra ở cửa, đường ray nào dám can đảm đặt chân lên vị trí của nó sẽ bị nó nghiền nát!
Hắc kỵ sĩ và Na Na cũng xuất hiện.
Bước chân ngắn ngủn của Na Na qua lại trên sân ga, cố gắng thu nhỏ đường ray.
Còn hắc kị sĩ không thấy bóng dáng đâu nhưng tiếng súng liên tục vang lên, hắn đang giấu mình trong bóng tối, khống chế đường ray sinh thêm.
Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm xử lý rất nhanh nhưng đường ray lại được sinh ra nhanh hơn!
Như vậy không được, quá chậm......
Từ lúc bắt đầu, âm thanh ồn ào huyên náo không hề dừng lại, tiếng hét chói tai cao thấp vẫn luôn truyền đến từ phía dưới chứng minh những khu vực bên ngoài sân ga cũng không bình tĩnh.
Mình cần phải nhanh hơn nữa, cần có một biện pháp nào đó...
Ánh mắt Tuế Văn quét qua lại trên chiến trường, quan sát và tính toán mỗi Vật Kị mình có nhưng lại không tìm ra được một ý tưởng nào thích hợp.
Cho đến khi hắn nghe thấy tiếng Thời Thiên Ẩm nói chuyện.
"Như vậy không được. Tuế Văn, ngươi đến bên cạnh ta, sử dụng lực lượng của ta..."
Tuế Văn được nhắc nhở!
Hắn chuyển hướng sang Thời Thiên Ẩm: "Tôi có thể chuyển hóa lực lượng của em thành lực lượng Hàng Vật Sư, lực lượng Hàng Vật Sư có thể gia tăng lực lượng của Vật Kị, đến khi lực lượng đạt đến một trình độ nhất định, Hình Linh sẽ xảy ra biến hóa..."
Ánh mắt hắn lướt qua Thời Thiên Ẩm, dừng trên lan can.
Hắn nói chắc chắn: "Chúng ta truyền lực lượng lên người nó đi!"
Tay của hai người lại nắm chặt lấy nhau một lần nữa.
Lực lượng đến từ Thời Thiên Ẩm giống như lửa đỏ, lại giống như băng tuyết dũng mãnh tràn vào người Tuế Văn, lại được Tuế Văn chuyển hóa, toàn bộ biến thành lực lượng của Hàng Vật Sư, dưới sự điều khiển của Tuế Văn, toàn bộ lại chảy vào lan can.
Lan can bắt đầu xảy ra biến hóa.
Nó dài ra, từ việc chặn đường đất đá thành có thể chặn được núi cao; vết nứt mở rộng, cống ngầm trước mặt biến thành vực sâu!
Thậm chí vực sâu cũng không chỉ bám vào lan can.
Đến khi vực sâu cắn nuốt đường ray, nó lập tức biến thành điện đen, tia chớp lập lòe trên đường ray, những nơi chạy qua bị cắn nuốt gần như không còn.
Chỉ trong chớp mắt, đường ray xe điện ngầm tung hoành trong trạm xe biến mất không thấy đâu.
Cũng vào lúc này, lực lượng âm hối của Vật Kị hóa thành sương đen nồng đậm hiện tra trong sân ga, phút chốc nhập vào cơ thể Tuế Văn.
Giống như trước đây, Tuế Văn không có cách nào chống lại sự xâm nhập này.
Lực lượng quen thuộc tiến vào trong cơ thể, mang đến cảm xúc tiêu cực quen thuộc.
Tuế Văn nắm chặt tay, mượn đau đớn từ lòng bàn tay để khống chế cảm xúc của mình, hắn nhìn bốn phía chung quanh:
Đường chạy không còn, tàu điện ngầm không còn, người... cũng không còn.
Chỉ còn lại Tuế Văn, Thời Thiên Ẩm và từng đống thi thể ở một chỗ.
Sau cuộc đại chiến, mùi máu hòa vào trong không khí, ngay cả tiếng máu nhỏ giọt xuống sân ga cũng tạo thành tiếng động đinh tai nhức óc.
Trong tiếng chấn động, Tuế Văn bừng tỉnh.
Hắn vẫy tay thu hồi Vật Kị, lôi kéo Thời Thiên Ẩm, vội vàng chạy ra ngoài tàu điện ngầm!
Hai người chạy quá nhanh nên không nhận ra, ngay khi họ xoay người chưa được bao lâu, quỹ đạo vừa bị tiêu diệt lại được sinh ra một lần nữa, theo bước chân của Tuế Văn nhanh chóng sinh sôi...Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm vọt ra ngoài trạm tàu điện ngầm, đập vào mắt là đường phố hỗn loạn, đám người xô đẩy, xe cá nhân khiến đường phố thông thoáng trở nên ùn tắc, tiếng loa vang vọng khắp thành phố, tiếng ầm ầm vang lên từ không trung, vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy máy bay quân dụng mang theo bụi mù cuồn cuộn bay qua bầu trời.
Ngay sau đó, toàn bộ thành phố vang lên tiếng cảnh báo khẩn cấp:
"... Tình huống nguy hiểm đột phát, tình huống nguy hiểm đột phát, đề nghị toàn bộ người dân trong thành phố sơ tán, từ tầng 3 khu vực phụ cận cần phải rời xa đường phố và trạm tàu điện ngầm! Cần phải rời xa bất kì đường tàu nào lạ trên thành phố!"
"Lặp lại lần nữa, tình hình nguy hiểm đột phát, tình hình nguy hiểm đột phát, đề nghị toàn bộ người dân trong thành phố..."
Tiếng tuyên truyền vẫn đang tiếp tục, tiếng rít gào quen thuộc lại vang lên.
Tuế Văn nhìn thấy phía trước mặt hắn bỗng nhiên xuất hiện một đường tàu thật dài, sau đó...
Tuế Văn quay đầu theo bản năng, không dám tiếp tục nhìn hình ảnh kinh hoàng trước mắt - đám xe quay cuồng, máu thịt bay tứ tung. Nhưng lần xoay người này lại vừa lúc làm tầm mắt hắn chuyển đến một con tàu điện ngầm vừa ra khỏi cửa.
Tàu điện ngầm vừa ra khỏi cửa, đường tàu sắt thép giống như dây thường xuân bò qua thang lầu, bò qua đường, thậm chí bò đến trước cửa các tòa nhà cao tầng.
Sau đó, hai ánh đèn xuất hiện, tàu điện ngầm màu trắng xuất hiện.
Tàu điện ngầm lại khởi động lại một lần nữa, chạy như bay, giống như một mũi tên sượt qua trước mắt Tuế Văn, tước đi vô số sinh mệnh trước đó vẫn còn khỏe mạnh.
Hình ảnh dừng lại trước mắt hắn.
Hắn lui ra phía sau một bước.
Hắn vừa mới tiêu diệt đường ray này vào một phút trước.
Nhưng cũng không có tác dụng.
Không có bất kì một tác dụng gì.
Một phút sau, đường ray này lại xuất hiện trước mắt hắn lần thứ hai.
Tuế Văn đứng ven đường.
Trong lúc mọi người trốn chạy quên mình, hắn đứng lẻ loi một chỗ, không nhúc nhích.
Thời gian giống như bị ấn nút dừng lại tại giây phút bi thương này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]