Đêm tối buông xuống, người xe tới lui.
Trong số đó có hai người đang đi thẳng về phía trước, gió đêm giống như một tấm lụa dịu dàng lướt qua mặt, vẫn còn mang theo lưu luyến.
Vòng tay trên cổ tay đưa Tuế Văn đi về phía trước, hắn vẫn rất bình tĩnh, đi cùng nó về phía trước.
Vốn dĩ hắn đã quyết định đêm nay sẽ đi đến nhà Trần Mạn cùng Thời Thiên Ẩm, nhưng không ngờ Trần Mạn lại hiểu cách cư xử như thế, không cần hắn đưa ra lời đề nghị đã tự động mời hắn đến gặp mặt.
Còn việc trong thời gian ngắn ngủi này Trần Mạn có con át chủ bài nào hay không không nằm trong vấn đề Tuế Văn quan tâm.
Dù sao thì binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Cho dù Vật Kị có trâu bò đến mấy thì vẫn có biện pháp thu phục.
Giống như đèn xanh đèn đỏ và lan can không có khả năng mê hoặc lòng người, vòng tay của Trần Mạn cũng không có khả năng công kích giống như đèn xanh đèn đỏ và lan can.
Hai người cứ đi như vậy khoảng nửa giờ, Thời Thiên Ẩm bỗng nhiên lên tiếng: "Nơi này..."
Tuế Văn: "Làm sao vậy?"
Thời Thiên Ẩm: "Là hướng đi đến nhà Trần Mạn."
Tuế Văn cảm thấy kì lạ: "Chẳng lẽ cô ấy muốn gặp chúng ta ở nhà mình?"
"Không biết." Thời Thiên Ẩm nói, "Người đã đến rồi."
Giọng Thời Thiên Ẩm thấp xuống, bước chân của Tuế Văn cùng dừng lại.
Chung quanh là con đường tắt với hai bức tường xám bao quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-vat/3311235/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.