Chương trước
Chương sau
Ôn Duy Viễn rất vất vả mới có thể kéo theo kẻ đang say rượu không biết trời đất gì kia vào trong thang máy khách sạn.

Hứa Kính Hằng nửa người dưới dựa vào thang máy, nửa bên trên dựa vào Ôn Duy Viễn, hương vị nam nhân quen thuộc tràn vào mũi, trong lúc này Hứa Kính Hằng lại cảm thấy có hương vị của Tưởng Văn Duệ lẫn vào.

Y đưa tay đẩy Ôn Duy Viễn, muốn đem mình từ trong lồng ngực hắn đẩy ra.

Rượu làm cho tay chân y không có chút sức lực nào, lực đạo nhỏ đến mức một nhúm bông cũng không di chuyển nổi.

Thang máy đến tầng trệt, Ôn Duy Viễn ôm eo Hứa Kính Hằng kéo y ra.

Hứa Kính Hằng liên tục phát ra âm thanh hừ hừ, kháng cự không cho Ôn Duy Viễn đụng vào, hai người tại cửa thang máy dây dưa vài phút.

Ôn Duy Viễn không thèm cùng y xô xô đẩy đẩy nữa, một phát túm lấy eo bế y lên.

Đột ngột bị mất trọng tâm, khung cảnh trước mắt thoáng cái xoay chuyển chín mươi độ, Hứa Kính Hằng lại càng hoảng sợ, ôm cổ Ôn Duy Viễn quát lớn: “Anh làm gì thế?”

Ôn Duy Viễn quét mắt liếc y một cái, sau đó nhìn chăm chú phía trước nói: “Bế em về phòng.”

“Bỏ xuống, để em tự đi.”

“Em đấy, nếu còn sức đứng vững, đã sớm chạy được về phòng của mình rồi.”

Hứa Kính Hằng chóng mặt hoa mắt, nhưng vẫn còn nhớ rõ đây là nơi công cộng, nếu để bọn chó săn chụp được bộ dáng hai người lúc này, ngày mai đầu đề báo chí không cần phải đoán nữa, cũng chắc chắn biết rõ nhân vật chính là ai luôn.

Ôn Duy Viễn hình như nhìn ra lo lắng của y, nâng tay vỗ vỗ cánh tay Hứa Kính Hằng nói: “Trong khách sạn không có chó săn.”

Hứa Kính Hằng nhẹ cả người thở ra một hơi, Ôn Duy Viễn đã đem y mang về phòng.

Hứa Kính Hằng nằm ở trên giường, vừa mới ngồi bật dậy, liền ngã sấp xuống.

Ôn Duy Viễn buồn cười nhìn y thử đi thử lại ba lượt, cuối cùng đành cam chịu nằm luôn trên giường.

“Đến ngồi còn không ngồi được, mới vừa rồi còn quậy đòi muốn tự mình đi.”

Hứa Kính Hằng hừ một tiếng, không thèm trả lời.

Ôn Duy Viễn xoay người đi vào phòng tắm, lúc hắn đi ra Hứa Kính Hằng còn chưa ngủ, hai mắt mở thật to, nhìn trần nhà ngẩn người.

Ôn Duy Viễn đi qua, bắt đầu cởi giày của y, Hứa Kính Hằng nghiêng đầu nhìn hắn. Tầm mắt đi theo cánh tay Ôn Duy Viễn đang di động trên người mình. Chỉ chốc lát sau, quần áo đều bị cởi sạch, chỉ còn sót lại mỗi một cái quần lót.

Hứa Kính Hằng nói: “Ôn Duy Viễn, anh làm gì thế?”

Ôn Duy Viễn ôm lấy y nói: “Mang em đi tắm.”

“Em không cần.”

“Cả người đầy mùi rượu……”

“Em không nhờ anh giúp e tắm.” Hứa Kính Hằng cắt đứt lời của hắn, thân mình hệt như một con cá, trên người Ôn Duy Viễn quẫy tới quẫy lui, chắc là là hơi men cho người ta can đảm, Hứa Kính Hằng giãy mấy lần cũng không thoát được, không thèm che đậy mà bật ra lời ghen tuông, “Muốn tắm, đi mà giúp Tưởng Văn Duệ tắm ấy.”

Chủ đề đột nhiên nhảy đến Tưởng Văn Duệ, Ôn Duy Viễn ngẩn người nhìn Hứa Kính Hằng: “Liên quan gì đến cậu ta?”

Hứa Kính Hằng bị Ôn Duy Viễn ôm vào bồn tắm lớn, nước ấm bao phủ lấy toàn thân, làm cả người nóng lên, chính y lại cảm thấy dòng nước mềm mại này, thủy chung vẫn không ấm áp thoải mái bằng vòng tay của người đàn ông kia.

Ôn Duy Viễn dội nước lên người Hứa Kính Hằng, Hứa Kính Hằng hít hít cái mũi, mắt đỏ lên, cuộn người lại, đưa lưng về phía nam nhân nói: “Buổi chiều nay em thấy rồi, Tưởng Văn Duệ thích anh, anh cũng đối tốt với cậu ta.”

Phối hợp với giọng nói nghèn nghẹn, Hứa Kính Hằng trước mắt Ôn Duy Viễn rõ ràng là hình tượng chú chó nhỏ bị thương.

Người uống say sắc mặt rất hồng, cởi quần áo ra mới phát hiện, thậm chí ngay cả thân thể rõ ràng cũng là một mảnh màu hồng.

Giờ khắc này, Ôn Duy Viễn rất muốn đem y đặt dưới thân mà hung hăng xuyên vào. Nhưng mà biểu tình bị tổn thương của y làm cho hắn phải dằn xuống nội tâm xao động của chính mình.

“Anh không thích cậu ta, buổi chiều chỉ là diễn tập mà thôi, em hiểu lầm rồi.”

“Thật chứ?”

Ôn Duy Viễn gật đầu, cầm lấy khăn giúp Hứa Kính Hằng tắm rửa.

Hứa Kính Hằng mặt càng đỏ lên, tùy ý Ôn Duy Viễn vuốt ve từng tấc từng tấc da mình, y cho rằng Ôn Duy Viễn sẽ nhào tới, nhưng mà, cuối cùng chỉ có một tên thật sự nghiêm túc tắm rửa tỉ mỉ cho mình.

A! Y cũng chả muốn chủ động chút nào.

Hứa Kính Hằng lại một lần nữa tự nói với mình, Ôn Duy Viễn tựa như một bình nước nhiệt độ luôn ổn định, nấu thế nào cũng không sôi nổi.

Túm lấy khăn tắm trong tay hắn vứt vào bồn tắm, Hứa Kính Hằng kéo tay nam nhân đặt lên dục vọng đã biền hóa của mình, y một câu không nói, hai mắt yên lặng nhìn hắn, bất quá trong đó ẩn chứa hàm ý rất rõ ràng.

Ôn Duy Viễn bị ánh mắt của hắn làm cho thần hồn điên đảo, ngón tay bắt đầu hoạt động, cầm âm hành Hứa Kính Hằng cao thấp luật động.

Dục hỏa thiêu đốt, đốt đến toàn thân phát trướng. Hứa Kính Hằng cắn môi, tiếng rên rỉ bị nghiền nát giữa hai hàm răng nhỏ vụn bật ra.

“Ca, đến đi.”

Xưng hô đã lâu chưa nghe, một giây phút này đây lại cực kì tình sắc.

Ôn Duy Viễn không kịp cởi hết quần áo, chỉ kịp kéo quần xuống tiến vào bồn tắm lớn, áp lên người y.

Hứa Kính Hằng mở ra hai chân vắt lên thành bồn tắm, Ôn Duy Viễn nâng mông y lên, mượn nước ấm đưa ngón tay vào bắt đầu khuếch trương.

Trong cơ thể gia tăng thêm một ngón tay hữu lực, Hứa Kính Hằng cảm thấy trướng lên rồi lại thấy hư không, y muốn không chỉ là ngón tay, mà là thứ kia của Ôn duy Viễn, cái kia vừa thô vừa to đùa giỡn mà cắm vào người mình, hung ác không lưu tình mà thúc vào tuyến tiền liệt, làm cho mình vừa thống khổ vừa khoái hoạt, cuối cùng y muốn hút lấy tinh dịch của Ôn Duy Viễn, khiến chúng bắn vào từng góc trong cơ thể mình, mặc dù không cách nào sinh con, y cũng vẫn muốn như thế.

Khuếch trương đã đủ, rút ngón tay ra, âm hành như một cây sắt nóng đặt tại cửa vào, Ôn Duy Viễn ghé sát vào bên tai Hứa Kính Hằng nói: “Ngoan, ca thương đệ.”

Một lượt đẩy tiến nhập hoàn toàn, Hứa Kính Hằng đau nhức kêu lên một tiếng, ôm lấy cổ Ôn Duy Viễn, hai hàng lông mày nhíu chặt, giống như thống khổ nhưng lại sảng khoái.

Với mình mà nói Ôn Duy Viễn chính là địa ngục, dù cho biết rõ nơi đó đầy núi đao biển lửa, nhưng vì hắn, Hứa Kính Hằng y chết vạn lần cũng không sao.

___________________________

Tác giả giãi bày tâm sự: Ây, lễ mừng năm mới cùng mẹ đi mua hàng Tết, lại cùng bà ngoại làm ngó sen chiên giòn, sủi cảo nhân thịt (Một bên làm một bên ăn chính là động lực duy nhất của ta đây, không được nói ta là đồ ham ăn, kẻ ham ăn làm sao mà bằng được ta =)),cho nên hai ngày nay không có sờ đến máy tính OTZ

Ngày hôm qua lại bởi vì uống một ly trà sữa, ba giờ rưỡi sáng còn chưa thấy buồn ngủ…… Buổi sáng 9 giờ lại phải rời giường đi siêu thị mua đồ ăn

Hiện tại bò lên bỏ một chương mới, ta đây lăn đi ngủ bù đây
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.