Chương trước
Chương sau
Mua xong bộ xếp hình giao cho Ôn Duy Viễn, Hứa Kính Hằng và hắn đều tự trở về chỗ ở mà đoàn phim sắp xếp cho. Đêm qua bởi vì quá nhớ, mới lén lút né tránh người khác mà ôn tồn một đêm. Mấy tay chó săn tin so ra không ít hơn chó hoang ngoài đường, cẩn thận vẫn hơn.

Sau khi bắt đầu quay phim, Hứa Kính Hằng càng bận tối mày tối mặt, có khi vì một hai phân đoạn, buổi sáng trời chưa sáng phải dậy, buổi tối tối đen đến mức giơ tay không thấy năm ngón vẫn không thể ngủ. Toàn bộ cuộc sống Hứa Kính Hằng như thể chỉ còn lại có hai chuyện– ngủ, quay phim.

May mắn có Giang Thành chiếu cố nhắc nhở, Hứa Kính Hằng mới không đem chuyện phải ăn cơm quên luôn.

Hứa Kính Hằng dĩ nhiên không có cách nào dò xét đoàn làm phim của Ôn Duy Viễn, ngược lại Ôn Duy Viễn tới thăm y mấy lần, mỗi lần đều không nói được chục câu, Hứa Kính Hằng lại phải chạy đi quay.

Công việc bận rộn làm cho Hứa Kính Hằng không rảnh bận tâm quá nhiều, mập mờ của Tưởng Văn Duệ và Ôn Duy Viễn cũng bị y vứt vào trong xó.

Mỗi ngày giữa những phút nghỉ ngơi ít ỏi cầm lấy điện thoại nhìn những cuộc điện thoại nối tiếp tin nhắn của Ôn Duy Viễn, Hứa Kính Hằng trên mặt lộ ra tươi cười.

Khua chiêng gõ trống liên tục quay mười ngày thì xong được giai đoạn một, đạo diễn phê chuẩn một ngày nghỉ, để cho mọi người nghỉ ngơi.

Hứa Kính Hằng vội đến không gọi điện báo trước, trực tiếp chạy tới trường quay tìm Ôn Duy Viễn.

Ôn Duy Viễn ở bên kia cũng vừa quay xong, phần diễn ngày mai có mấy cảnh rất quan trọng, nhất là cảnh cùng bạn diễn Tưởng Văn Duệ, cảnh đó lời thoại của Ôn Duy Viễn không nhiều lắm, mà Tưởng Văn Duệ thì lại có rất nhiều lời thoại. Bình thường nhiều lời thoại chính là một trong những cách khảo nghiệm năng lực của diễn viên, nếu như diễn không được tốt, không cách nào làm cho người xem sinh ra đồng cảm, nói không chừng có thể phá hủy hết cả một bộ phim.

Ôn Duy Viễn ngồi trên chiếc ghế ngoài trường quay, gọi Tưởng Văn Duệ tới.

Nhân viên công tác đều thu dọn đồ đạc rời phim trường, Tưởng Văn Duệ không nghe rõ lời của Ôn Duy Viễn nói, đứng ở tại chỗ lớn tiếng hỏi:“Anh nói cái gì?”

Ôn Duy Viễn bất đắc dĩ, ngoắc cậu ta tới gần.

Hứa Kính Hằng đứng ngoài trường quay kinh ngạc nhìn Ôn Duy Viễn chủ động, sau đó Tưởng Văn Duệ tươi cười xán lạn chạy tới, hai người mặt đối mặt cười cười nói nói.

Một nhát kiếm vô hình hung hăng đâm vào ngực, trước đó lần thứ nhất Hứa Kính Hằng có thể lơ là vì nghĩ Tưởng Văn Duệ chẳng biết xấu hổ mà tự mình chạy qua, lần này việc Ôn Duy Viễn chủ động như một cái tát đau điếng trên mặt y.

Sau khi quay thì chỉ dẫn diễn xuất, khi quay thì diễn anh em hòa hợp, Tưởng Văn Duệ nghiêng đầu nhìn Ôn Duy Viễn, trong mắt tràn đầy tình ý, không cách nào che giấu được.

Thời gian thấm thoắt trôi, năm sáu năm trước người dùng ánh mắt như vậy nhìn Ôn Duy Viễn là y Hứa Kính Hằng, năm sáu năm sau, y bất quá chỉ là một trong những người đứng xem.

Thất hồn lạc phách xoay người, Hứa Kính Hằng không có chứng kiến biểu tình lãnh đạm sau khi diễn xuất kết thúc của Ôn Duy Viễn, loại biểu cảm mà chính Hứa Kính Hằng cũng chưa từng thấy, mà Ôn Duy Viễn cũng sẽ không đối với y lộ vẻ mặt xa lạ đó.

Nhưng mà Hứa Kính Hằng đã rời đi, không hề nhìn thấy.

Trong mắt chỉ có sự hiểu lầm do chính y dựng lên, có thể Hứa Kính Hằng không biết, y đến cả dũng khí để đi chất vấn cũng không có. Thật sự là quá giống, y cùng với Tưởng Văn Duệ thật sự rất giống, Ôn Duy Viễn có thể cùng mình cùng một chỗ, thì cũng rất có thể cùng Tưởng Văn Duệ cùng một chỗ.

Giang Thành chẳng biết từ lúc nào đứng sau lưng y, Hứa Kính Hằng giật mình, thu hồi nét bi thương trên mặt: “Sao cậu lại tới đây?”

“Nghe đạo diễn nói đêm nay hắn làm chủ chi, mời mọi ngươi đi ăn, tớ liền gọi điện thoại cho cậu mà không được.”

Hứa Kính Hằng lấy điện thoại ra nhìn: “Hết pin nên điện thoại tự tắt rồi.”

“Chúng ta đi thôi, không còn sớm nữa.”

Hứa Kính Hằng nhàn nhạt “Ân” một tiếng, đi đến cạnh Giang Thành.

Giang Thành nheo mắt nhìn hai người Ôn Tưởng phía xa, cố tình vô ý nói: “Cậu nói xem giới giải trí rộng lớn như vậy, trong đó có bao nhiêu người từng ngủ với đạo diễn, biên kịch, các loại tai to mặt lớn.”

Hứa Kính Hằng cùng Giang Thành sóng vai đi về phía trước, biết rõ hắn là cố tình nói thế, cũng biết trong lời nói của hắn mang dao mang gậy trào phúng Tưởng Văn Duệ.

Tưởng Văn Duệ cùng Ôn Duy Viễn hoặc là những người khác có ngủ qua hay không, Hứa Kính Hằng không biết, y cũng không nói lung tung về người khác, duy nhất có thể xác định chỉ có chính bản thân mình.

“Tớ không có.”

“Tớ biết.” Giang Thành hai tay nhét trong túi quần, nhún vai,“Nếu như lúc trước tớ không có người mà tớ yêu, nói không chừng cũng sẽ đáp ứng yêu cầu của tên đạo diễn kia.”

“Cậu có người yêu? Là ai? Nói mau nói mau, có phải là trong lớp chúng ta không?”

Giang Thành chỉ cười không nói, nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Hứa Kính Hằng mà cười.

Hứa Kính Hằng bị hắn nhìn sởn tóc gáy, chà chà cánh tay đã nổi một tầng da gà: “Cậu đừng nhìn tớ như vậy, thật đáng sợ.”

“Vậy cậu còn muốn nhiều chuyện không?”

Hứa Kính Hằng gật gật đầu, rất nhanh ngay khi nụ cười của Giang Thành càng sâu liền đầu hàng lắc đầu.

Mấy người cùng đoàn trong tiệm cơm ngoắc bọn họ vào, Hứa Kính Hằng nhanh chóng chạy tới.

Giang Thành nhìn bóng lưng người nọ từ từ rời xa thầm mắng: Đứa ngốc, cậu vậy mà hoàn toàn không biết.

Bởi vì ngày hôm sau không cần quay phim, một đám người uống rượu không kiêng nể gì cả.

Hứa Kính Hằng trong lòng khó chịu, mượn rượu tiêu sầu, ai đến mời cũng không cự tuyệt, một bữa cơm còn chưa ăn xong, y đã uống say.

Giang Thành là người quản lý tạm thời ngồi cạnh chiếu cố y, Hứa Kính Hằng đầu óc choáng váng, khuôn mặt ửng hồng gật gù đắc ý.

Khuyên nửa ngày, vẫn không có cách nào ngăn cản người kia đừng uống nữa, Giang Thành không có cách, chỉ có thể xin đạo diễn cho về sớm, định đem Hứa Kính Hằng đưa về khách sạn.

Văn Tiếu Thành gắp một đũa thức ăn nhét vào miệng: “Không cần, lát nữa sẽ có người đến đón cậu ta.”

Giang Thành đầu tiên đã nghĩ rằng Thôi Tiệp đã trở lại, bằng không còn có ai có thể chịu trách nhiệm về Hứa Kính Hằng?

Ôn Duy Viễn xuất hiện làm cho Giang Thành kinh ngạc nửa ngày, cẩn thận nghĩ lại, Hứa Kính Hằng là em kết nghĩa của hắn, anh trai chiếu cố cho em trai là đương nhiên.

Hứa Kính Hằng nhìn thấy Ôn Duy Viễn, rõ ràng cũng sửng sốt một chút, Ôn Duy Viễn nói: “Điện thoại di động của em tắt máy, anh hỏi đạo diễn, mới biết được em ở đây.”

“Tìm em có việc gì không?” vừa mở miệng, là nồng nặc mùi rượu.

“Em uống nhiều rồi, theo anh về nào.”

Tiếng hai người nói chuyện rất nhỏ, mọi người đang dùng cơm không có chú ý bên này, ngược lại Giang Thành ngồi ở bên cạnh, tinh tường nghe rõ một chữ cũng không sót. Hắn vốn không nghĩ nhiều, nhưng Hứa Kính Hằng từ trước đến nay tính tình ôn hòa lại nhăn mặt nhíu mày mà nói không, điều này làm cho hắn nhịn không được vểnh tai nghe lén. Khi ba chữ “Ngoan, nghe lời.” chui vào trong lỗ tai, hắn triệt để không bình tĩnh được nữa.

Ở đâu ra là giọng điệu anh trai nói với em mình chứ, rõ ràng là đang dỗ dành tiểu tình nhân giận dỗi.

Hứa Kính Hằng rầm rì vài tiếng, cuối cùng cũng bị Ôn Duy Viễn mang đi.

Nhìn bọn họ cùng rời đi, Bàn tay giấu dưới bàn của Giang Thành càng siết chặt……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.