059 im lặng không đáp lời Lâm Dĩ Nam, cớ sao Chu Thanh Sinh lại thích được một Lâm Dĩ Nam ác mồm ác miệng như vậy?
Cậu cầm khăn giấy lùa hành lá vào thùng rác, bưng một bát mì và một chiếc bát không vào nhà bếp.
Dường như Lâm Dĩ Nam cũng lười nói tiếp, y xoay người đi về phía bàn ăn.
Cậu nhắm mắt đếm ngược ba giây, thầm quyết định đếm xong cậu sẽ tiến lên.
059 bưng hai bát mì sang rồi lấy thêm hai đôi đũa khử trùng sạch sẽ.
Lâm Dĩ Nam đi vào phòng, y đưa lưng về phía 059 nói: “Đóng cửa lại.”
“Tôi ăn xong rồi, cậu đi dọn chén bát đi!” Lâm Dĩ Nam đứng trước cửa, lạnh lùng liếc 059 rồi nói.
Lâm Dĩ Nam cũng đói rồi, y nhanh chóng gắp mì ăn.
Không phải, không phải y.
Thôi được rồi, không phải là có hơi, là cậu rất rất muốn mới phải.
“Sốt?” 059 nghe vậy có phần lo lắng. “Sao anh không nói sớm hơn chứ?”
“Tài nấu nướng của cậu được đấy.”
Lâm Dĩ Nam cũng đói rồi, y nhanh chóng gắp mì ăn.
059 lén lút đứng dậy hôn Chu Thanh Sinh, tiếng hít thở của hắn rất nhẹ, sau khi 059 hôn, hắn cũng không tỉnh lại.
“Cảm ơn.” 059 lễ phép trả lời, cậu nhìn lên lầu hai, cửa phòng của Chu Thanh Sinh vẫn đang đóng chặt lại, cậu nhịn không được hỏi: “Ngài ấy chưa thức dậy sao?”
“Đâu có? Người anh ta có hơi nóng, chắc là sốt rồi, cậu lên đó xem thử đi.” Lâm Dĩ Nam thoải mái ăn mì.
“Tài nấu nướng của cậu được đấy.”
“Sốt?” 059 nghe vậy có phần lo lắng. “Sao anh không nói sớm hơn chứ?”
059 không hề hay biết ly nước trên khay đã run rẩy tràn ra, một ít vấy lên tay của cậu. Rõ ràng là rất nóng, nhưng cậu không cảm thấy đau ở tay mà là trái tim của mình.
“Cậu cũng đâu có hỏi?”
Ba, hai, một.
059 không để ý Lâm Dĩ Nam vô tâm kia, cậu chạy lên tầng trên, đẩy cửa vào.
Trước đây cậu cũng từng trải qua một ngày như thế này, chỉ là khi đó trong nhà chỉ có Chu Thanh Sinh, khát hoàn toàn với lúc này. 059 rất nhớ cuộc sống khi ấy của mình, nếu… Nếu Lâm Dĩ Nam chưa về thì tốt biết mấy.
Cậu có xúc giác của con người, nước sôi rất nóng, cậu bưng một chiếc khay có ly chưa nước nóng rồi đi lên lầu.
Đến tận hôm nay, đã gần một tháng rồi 059 chưa bước vào căn phòng này.
“Cảm ơn em đã chăm sóc anh cả ngày, anh có thể cảm nhận được có người bên cạnh mình, hóa ra đấy là em.”
Cậu chỉ có thể chăm sóc Chu Thanh Sinh vào thời điểm này, hôn trộm hắn một cái.
Có vẻ như Chu Thanh Sinh sốt thật rồi, hắn nằm trên giường, đôi mắt nhắm chặt, hàng mày cau lại, bên má còn ửng đỏ lên.
Lúc bước tới cưa, 059 đang định gõ thì không biết từ lúc nào cửa ra vào đã hé ra một khe nhỏ. 059 đứng trước cửa thấp thoáng thấy được hình ảnh hai người đang ôm nhau.
Có một giọng nói trong lòng 059 đang kêu lên. Là em, là em.
059 lấy thuốc hạ sốt và nhiệt kế trong tủ đầu giường ra, cậu đưa nhiệt kế vào miệng Chu Thanh Sinh, 39°C, đúng là sốt rồi.
059 vội chạy xuống lầu mang nước ấm lên giúp Chu Thanh Sinh uống thốc, uống xong rồi cậu lại giúp hắn dán têm miếng hạ sốt.
Cậu đắp kín chăn cho Chu Thanh Sinh rồi ngồi bên mép giường nắm lấy tay hắn.
Trong phòng không có ánh sáng, chỉ có ánh mặt trời bên ngoài xuyên vào cửa sổ sát đất chiếu vào căn phòng. Ánh sáng hoàn mĩ chiếu vào cơ thể hai người họ.
059 nghe thấy một giọng nói quen thuộc trìu mến nói với Lâm Dĩ Nam rằng: “Anh biết, anh biết sẽ không quên anh, anh sai rồi, anh không nên bỏ qua sự an toàn của em.”
Câu nói hôm qua kia không phải là lời nói dối, 059 thật sự rất nhớ Chu Thanh Sinh, vô cùng, vô cùng nhớ hắn. Nhưng cậu chỉ là thứ hàng giả thay thế cho Lâm Dĩ Nam, thậm chí cậu không phải người, cậu lấy tư cách gì đây?
“Ừ.” Chu Thanh Sinh tựa cằm lên vai Lâm Dĩ Nam, hắn ôm chặt lấy y, đột nhiên Chu Thanh Sinh nức nở, giọng hắn vô cùng nghẹn ngào.
059 ngồi xổm bên giường, nhìn gương mặt say ngủ của Chu Thanh Sinh, cậu bất an nhéo tay mình, 059 có hơi muốn hôn hắn.
Thôi được rồi, không phải là có hơi, là cậu rất rất muốn mới phải.
Nụ hôn này có vị đắng, là vị của thuốc hạ sốt.
Cậu nhắm mắt đếm ngược ba giây, thầm quyết định đếm xong cậu sẽ tiến lên.
Có vẻ như Chu Thanh Sinh sốt thật rồi, hắn nằm trên giường, đôi mắt nhắm chặt, hàng mày cau lại, bên má còn ửng đỏ lên.
059 không để ý Lâm Dĩ Nam vô tâm kia, cậu chạy lên tầng trên, đẩy cửa vào.
Ba, hai, một.
Tuy đắng nhưng cậu cảm thấy rất ngọt ngào, lại đồng thời cảm thấy đau xót.
059 lén lút đứng dậy hôn Chu Thanh Sinh, tiếng hít thở của hắn rất nhẹ, sau khi 059 hôn, hắn cũng không tỉnh lại.
Cậu để bát đũa nồi nấu hết vào máy rửa chén, bỗng nghe tiếng “Keng” từ máy rửa bát, 059 mới sực tỉnh, sao cậu lại có thể nghĩ như vậy?
Nụ hôn này có vị đắng, là vị của thuốc hạ sốt.
Đây là lần thứ hai 059 thấy hắn như thế, lần đầu là khi hắn chế tạo ra cậu. Khi ấy, Chu Thanh Sinh nhìn cậu, hắn ôm chầm lấy cậu tựa như lúc này, giọng hắn có gì đó kích động, hắn luôn lặp lại một câu duy nhất: “Em về rồi, em về rồi.”
059 sẽ không bị sốt, đây là lần đầu tiên cậu được nhấm nháp thứ hương vị ấy.
Blue: Mình có viết một cmt nêu cảm nhận bên dưới, tình iu nào muốn phân tích chung thì đọc xong chương này có thể đọc thử nó nhé.6.
Tuy đắng nhưng cậu cảm thấy rất ngọt ngào, lại đồng thời cảm thấy đau xót.
Cậu chỉ có thể chăm sóc Chu Thanh Sinh vào thời điểm này, hôn trộm hắn một cái.
“Đâu có? Người anh ta có hơi nóng, chắc là sốt rồi, cậu lên đó xem thử đi.” Lâm Dĩ Nam thoải mái ăn mì.
“Tôi ăn xong rồi, cậu đi dọn chén bát đi!” Lâm Dĩ Nam đứng trước cửa, lạnh lùng liếc 059 rồi nói.
Có thể là không ngờ Lâm Dĩ Nam lại làm vậy, Chu Thanh Sinh ngạc nhiên rồi kích động đáp lại y.
059 không biết Lâm Dĩ Nam đứng trước cửa đã bao lâu, cậu cũng không biết y có thấy mình hôn trộm Chu Thanh Sinh không. Mà thật ra, dẫu y có thấy thì có sao đâu? Có lẽ, trong mắt Lâm Dĩ Nam, chẳng cậu chỉ là một tên hề thôi.
“Tôi đi dọn ngay đây.” 059 đứng lên đi tới trước cửa. Lúc đi ngang qua Lâm Dĩ Nam, y huých vai cậu một cái, 059 nghe y nói rằng: “Hàng giả mãi mãi cũng không trở thành thật được.”
059 không đáp.
059 đáp “vâng” một tiếng, cậu cẩn thật đóng cửa lại, không phải là cậu sợ y, cậu chỉ sở nếu mở cửa gió sẽ luồn vào khiến Chu Thanh Sinh cảm lạnh.
Nhưng Lâm Dĩ Nam cứ thế ung dung chiếm đoạt công lao của cậu, y gật đầu, nũng nịu nói: “Mệt chết em, sau này anh không được ngã bệnh tùy ý như thế đâu.”
Lâm Dĩ Nam đi vào phòng, y đưa lưng về phía 059 nói: “Đóng cửa lại.”
059 đáp “vâng” một tiếng, cậu cẩn thật đóng cửa lại, không phải là cậu sợ y, cậu chỉ sở nếu mở cửa gió sẽ luồn vào khiến Chu Thanh Sinh cảm lạnh.
“Cảm ơn.” 059 lễ phép trả lời, cậu nhìn lên lầu hai, cửa phòng của Chu Thanh Sinh vẫn đang đóng chặt lại, cậu nhịn không được hỏi: “Ngài ấy chưa thức dậy sao?”
Lâm Dĩ Nam rất kén ăn, hành lá trong bát mì y lựa ra hết rồi bỏ lên bàn, 059 thở dài, nếu biết trước cậu đã không bỏ hành vào bát mì của y rồi.
Đến tận hôm nay, đã gần một tháng rồi 059 chưa bước vào căn phòng này.
Anh nói dối, sau anh lại có thể nói dối như vậy? Đó rõ ràng là tôi.
Cậu cầm khăn giấy lùa hành lá vào thùng rác, bưng một bát mì và một chiếc bát không vào nhà bếp.
Trước đây cậu cũng từng trải qua một ngày như thế này, chỉ là khi đó trong nhà chỉ có Chu Thanh Sinh, khát hoàn toàn với lúc này. 059 rất nhớ cuộc sống khi ấy của mình, nếu… Nếu Lâm Dĩ Nam chưa về thì tốt biết mấy.
Cậu đắp kín chăn cho Chu Thanh Sinh rồi ngồi bên mép giường nắm lấy tay hắn.
Cậu để bát đũa nồi nấu hết vào máy rửa chén, bỗng nghe tiếng “Keng” từ máy rửa bát, 059 mới sực tỉnh, sao cậu lại có thể nghĩ như vậy?
Hình như Lâm Dĩ Nam phát hiện ra 059 đang đứng ngoài cửa, y nhìn thằng vào 059, không chút bối rối. Y cong môi, nghiêng đầu hôn Chu Thanh Sinh, như đang đánh dấu chủ quyền.
059 lập tức xua đi những suy nghĩ xấu xa trong đầu, cậu lại nấu thêm một ấm nước. Người bệnh cần nhất là nước nóng, đây là điều cậu học được trên Internet, để nước sôi cần 10 phút nên 059 đứng đó đợi 10 phút.
Cậu có xúc giác của con người, nước sôi rất nóng, cậu bưng một chiếc khay có ly chưa nước nóng rồi đi lên lầu.
“Cậu cũng đâu có hỏi?”
Lúc bước tới cửa, 059 đang định gõ thì không biết từ lúc nào cửa ra vào đã hé ra một khe nhỏ. 059 đứng trước cửa thấp thoáng thấy được hình ảnh hai người đang ôm nhau.
Trong phòng không có ánh sáng, chỉ có ánh mặt trời bên ngoài xuyên vào cửa sổ sát đất chiếu vào căn phòng. Ánh sáng hoàn mĩ chiếu vào cơ thể hai người họ.
Câu nói hôm qua kia không phải là lời nói dối, 059 thật sự rất nhớ Chu Thanh Sinh, vô cùng, vô cùng nhớ hắn. Nhưng cậu chỉ là thứ hàng giả thay thế cho Lâm Dĩ Nam, thậm chí cậu không phải người, cậu lấy tư cách gì đây?
059 nghe thấy một giọng nói quen thuộc trìu mến nói với Lâm Dĩ Nam rằng: “Anh biết, anh biết sẽ không quên anh, anh sai rồi, anh không nên bỏ qua sự an toàn của em.”
“Chu Thanh Sinh, em về rồi đây.”
“Cảm ơn em đã chăm sóc anh cả ngày, anh có thể cảm nhận được có người bên cạnh mình, hóa ra đấy là em.”
Không phải, không phải y.
059 vội chạy xuống lầu mang nước ấm lên giúp Chu Thanh Sinh uống thốc, uống xong rồi cậu lại giúp hắn dán têm miếng hạ sốt.
Có một giọng nói trong lòng 059 đang kêu lên. Là em, là em.
059 lấy thuốc hạ sốt và nhiệt kế trong tủ đầu giường ra, cậu đưa nhiệt kế vào miệng Chu Thanh Sinh, 39°C, đúng là sốt rồi.
Nhưng Lâm Dĩ Nam cứ thế ung dung chiếm đoạt công lao của cậu, y gật đầu, nũng nịu nói: “Mệt chết em, sau này anh không được ngã bệnh tùy ý như thế đâu.”
Anh nói dối, sau anh lại có thể nói dối như vậy? Đó rõ ràng là tôi.
Lâm Dĩ Nam rất kén ăn, hành lá trong bát mì y lựa ra hết rồi bỏ lên bàn, 059 thở dài, nếu biết trước cậu đã không bỏ hành vào bát mì của y rồi.
“Ừ.” Chu Thanh Sinh tựa cằm lên vai Lâm Dĩ Nam, hắn ôm chặt lấy y, đột nhiên Chu Thanh Sinh nức nở, giọng hắn vô cùng nghẹn ngào.
“Tôi đi dọn ngay đây.” 059 đứng lên đi tới trước cửa. Lúc đi ngang qua Lâm Dĩ Nam, y huých vai cậu một cái, 059 nghe y nói rằng: “Hàng giả mãi mãi cũng không trở thành thật được.”
Đây là lần thứ hai 059 thấy hắn như thế, lần đầu là khi hắn chế tạo ra cậu. Khi ấy, Chu Thanh Sinh nhìn cậu, hắn ôm chầm lấy cậu tựa như lúc này, giọng hắn có gì đó kích động, hắn luôn lặp lại một câu duy nhất: “Em về rồi, em về rồi.”
Thì ra… Ngài ấy thích Lâm Dĩ Nam đến thế.
Hình như Lâm Dĩ Nam phát hiện ra 059 đang đứng ngoài cửa, y nhìn thằng vào 059, không chút bối rối. Y cong môi, nghiêng đầu hôn Chu Thanh Sinh, như đang đánh dấu chủ quyền.
Kết quả cuối cùng của cậu có khi sẽ giống với 58 người máy trước đó, bị vứt vào bãi rác và được nhân viên dọn dẹp tiêu hủy.
Có thể là không ngờ Lâm Dĩ Nam lại làm vậy, Chu Thanh Sinh ngạc nhiên rồi kích động đáp lại y.
“Nam Nam, anh rất nhớ em.”
“Chu Thanh Sinh, em về rồi đây.”
059 không hề hay biết ly nước trên khay đã run rẩy tràn ra, một ít vấy lên tay của cậu. Rõ ràng là rất nóng, nhưng cậu không cảm thấy đau ở tay mà là trái tim của mình.
Dường như Lâm Dĩ Nam cũng lười nói tiếp, y xoay người đi về phía bàn ăn.
Cậu biết, với cái hôn này của Lâm Dĩ Nam, căn phòng chứa đồ bụi bặm kia sẽ không còn là nhà của cậu nữa. Cậu sẽ trở thành bóng đèn ngăn cách tình cảm giữa Chu Thanh Sinh và Lâm Dĩ Nam.
Kết quả cuối cùng của cậu có khi sẽ giống với 58 người máy trước đó, bị vứt vào bãi rác rồi được nhân viên dọn dẹp tiêu hủy.