Âu cũng là người máy do mình chế tạo nên, lúc Chu Thanh Sinh dỗ Lâm Dĩ Nam ngủ mới sực nhớ tới 059 vẫn chưa về.
059 muốn hỏi vì sao y lại phải làm thế nhưng bị lời của Lâm Dĩ Nam chặn lại.
Hắn bảo 059 ra ngoài mua thịt, song cậu mới vừa đi không bao lâu thì Lâm Dĩ Nam đã múc đậu hũ lên ăn.
Đã lâu lắm rồi Chu Thanh Sinh chưa ngủ với 059, khi 059 hôn hắn, hắn mới phát hiện thì ra thói quen của cơ thể lại đáng sợ đến vậy.
Có lẽ do hôm qua về quá muôn nên Chu Thanh Sinh bị cảm lạnh, sáng hôm sau tận chín giờ hắn vẫn còn đang ngủ, Lâm Dĩ Nam thức dậy liếc mắt nhìn Chu Thanh Sinh rồi xuống giường.
Chu Thanh Sinh đi xuống lầu, hai mày hắn nhíu chặt lại, hắn gửi một tin nhắn cho 059, máy truyền tin trong nhà kho tỏa ra tia sáng.
Ăn được một lúc, y buông đũa xuống, nói: “Tôi muốn uống nước trái cây.”
Chu Thanh Sinh liếc cậu một cái: “Hết pin còn dám ra ngoài, cậu không có kiến thức cơ bản à?”
“Thưa ngài.” – Giọng 059 vô cùng yếu ớt.
059 xoay người lại đáp phải, cậu vừa nói xong mới sực nhớ ra mình chưa đeo khăn che mắt, 059 vội vảng đưa tay che mặt, giống như một thằng hề đang diễn xiếc.
“Anh đi lấy.” – Chu Thanh Sinh đứng dậy đi vào nhà bếp. Truyện Tổng Tài
5.
Ăn được một lúc, y buông đũa xuống, nói: “Tôi muốn uống nước trái cây.”
Hắn vừa rời bước, điện thoại trên bàng bỗng reng lên, Lâm Dĩ Nam thấy trên màn hình là một dãy số lạ, y bắt máy.
Lâm Dĩ Nam nở nụ cười.
“Anh…”
Y hỏi ai đó, đầu dây bên kia không đáp lại mà cúp máy.
059 đã hoàn toàn tắt máy, Chu Thanh Sinh mang 059 lên xe, dùng máy sạc điện tạm thời trên xe gắn vào sạc cho cậu.
“Em muốn uống lạnh hay không lạnh?” Chu Thanh Sinh từ trong bếp hỏi vọng ra.
Lúc về đến nhà 059 đã khởi động máy, cậu mở mắt thì thấy Chu Thanh Sinh đang đậu xe.
“Đúng là một con chó trung thành.” Ánh mắt Lâm Dĩ Nam sắc lạnh. “Cậu không khác gì lúc Chu Thanh Sinh yêu tôi, gọi là tới, đuổi là đi.”
“Tôi không uống nữa.” Lâm Dĩ Nam đặt điện thoại lại trên bàn rồi đứng dậy.
059 vừa nấu mì xong, đang định bưng lên bàn thì chợt nghe một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên từ phía sau.
“Tò mò vì sao tôi hết bệnh phải không?” Lâm Dĩ Nam nở nụ cười. “Vì từ đầu đến cuối tôi chỉ giả vờ thôi.”
“Không uống?” Chu Thanh Sinh bước ra. “Không phải em bảo muốn ăn thịt sao?”
“Không uống?” Chu Thanh Sinh bước ra. “Không phải em bảo muốn ăn thịt sao?”
Làm xong xuôi tất thảy mọi chuyện, Chu Thanh Sinh mới về phòng ngủ, nệm giường hơi lún xuống, hắn nằm bên cạnh Lâm Y Nam, khép mắt lại.
“Không muốn.” Lâm Dĩ Nam đi thẳng về phòng ngủ.
Mười một giờ tối, 059 lại hết pin một lần nữa. Chu Thanh Sinh vệ sinh cơ thể cho 059 rồi ôm cậu vào nhà kho sạc điện.
“Em muốn uống lạnh hay không lạnh?” Chu Thanh Sinh từ trong bếp hỏi vọng ra.
“Vậy được rồi.” Chu Thanh Sinh đi theo sau y.
“Anh đi lấy.” – Chu Thanh Sinh đứng dậy đi vào nhà bếp.
059 không thể làm gì ngoài bỏ tay xuống, cậu hơi kinh ngạc nhìn Lâm Dĩ Nam nói chuyện như người bình thường.
Lâm Dĩ Nam nằm trên trường, y không nghe lời như 059, y rất khó chịu với cử chỉ tiếp xúc thân mật từ Chu Thanh Sinh.
“Là ngài yêu cầu…”
Vậy nên lúc Chu Thanh Sinh nhét chăn vào cho y, y nhắm chặt hai mắt. Đây là lời từ chối trong im lặng, đối với Chu Thanh Sinh mà nói không khác gì nơi con tim bị dao đâm vào.
Y hỏi ai đó, đầu dây bên kia không đáp lại mà cúp máy.
Sau hai mươi phút, Lâm Dĩ Nam dần thở đều, Chu Thanh Sinh biết y đã ngủ rồi.
Đồng hồ báo thức để ở đầu giường hiển thị đã mười giờ tối rồi, bỗng nhiên Chu Thanh Sinh phát hiện hình như 059 vẫn chưa về.
“Trông giống tôi thật.” Lâm Dĩ Nam bình thản nói, nhưng 059 lại nghe được nét chế giễu trong câu nói của y.
Sau hai mươi phút, Lâm Dĩ Nam dần thở đều, Chu Thanh Sinh biết y đã ngủ rồi.
Chu Thanh Sinh đi xuống lầu, hai mày hắn nhíu chặt lại, hắn gửi một tin nhắn cho 059, máy truyền tin trong nhà kho tỏa ra tia sáng.
“Không muốn.” Lâm Dĩ Nam đi thẳng về phòng ngủ.
Thì ra chưa về, Chu Thanh Sinh đóng cửa nhà kho lại.
059 không muốn xảy ra xung đột với Lâm Dĩ Nam, cậu là một món hàng giả, sao có thể so với Lâm Dĩ Nam? Bất kể cậu có nói gì, Chu Thanh Sinh vẫn mãi đứng về phía Lâm Dĩ Nam, vậy thì chi bằng đừng nói, 059 không muốn tạo phiền phức cho mình.
Hắn lái xe chạy dọc ven đường tìm, ở bốt điện thoại gần nhất trông thấy 059 ngã trên nền đất.
059 đã hoàn toàn tắt máy, Chu Thanh Sinh mang 059 lên xe, dùng máy sạc điện tạm thời trên xe gắn vào sạc cho cậu.
“Là do em qua ngu ngốc, để ngài phải nhọc sức rồi.” 059 cúi đầu, cậu sẽ không giống như loài người mà hoen đỏ mắt, song nỗi đớn đau nặng nề 059 cũng có thể cảm nhận được, cậu níu lấy vạt áo của mình, cuối cùng mới nói: “Thưa ngài, em rất nhớ ngài.”
“Cậu là 059 phải không?” Giọng điệu Lâm Dĩ Nam có hơi lạnh nhạt, y đứng trước cửa nhà bếp, gương mặt xinh đẹp đó tràn ngập vẻ đề phòng.
Lúc về đến nhà 059 đã khởi động máy, cậu mở mắt thì thấy Chu Thanh Sinh đang đậu xe.
Vậy nên lúc Chu Thanh Sinh nhét chăn vào cho y, y nhắm chặt hai mắt. Đây là lời từ chối trong im lặng, đối với Chu Thanh Sinh mà nói không khác gì nơi con tim bị dao đâm vào.
Hắn vừa rời bước, điện thoại trên bàng bỗng reng lên, Lâm Dĩ Nam thấy trên màn hình là một dãy số lạ, y bắt máy.
“Thưa ngài.” – Giọng 059 vô cùng yếu ớt.
“Tôi không uống nữa.” Lâm Dĩ Nam đặt điện thoại lại trên bàn rồi đứng dậy.
“Vậy được rồi.” Chu Thanh Sinh đi theo sau y.
Chu Thanh Sinh liếc cậu một cái: “Hết pin còn dám ra ngoài, cậu không có kiến thức cơ bản à?”
“Đừng che.” Lâm Dĩ Nam ngước đầu lên nhìn cậu, cùng là một khuôn mặt nhưng Lâm Dĩ Nam lại toát lên vẻ kiêu ngạo, không giống 059 dễ dàng bị bắt nạt như thế.
“Là ngài yêu cầu…”
“Cậu không biết nhìn tình hình à?” 059 chưa nói dứt câu, Chu Thành Sinh đã cắt ngang. “Nếu cậu hết pin dĩ nhiên tôi sẽ không để cậu ra ngoài, suy cho cùng đúng là hàng giả, không so được với người thật.”
Chu Thanh Sinh hơi ngẩn ra.
“Là do em qua ngu ngốc, để ngài phải nhọc sức rồi.” 059 cúi đầu, cậu sẽ không giống như loài người mà hoen đỏ mắt, song nỗi đớn đau nặng nề 059 cũng có thể cảm nhận được, cậu níu lấy vạt áo của mình, cuối cùng mới nói: “Thưa ngài, em rất nhớ ngài.”
Chu Thanh Sinh hơi ngẩn ra.
Từ khi Lâm Dĩ Nam trở về quả thật hắn đã lạnh nhạt với 059, ngay từ ban đầu 059 đã là thế thân của Lâm Dĩ Nam; sau khi Lâm Dĩ Nam trở về hắn đã dành hết sự quan tâm của mình cho y, Chu Thanh Sinh không nghĩ tới 059 cũng có lúc yếu đuối, cũng có lúc nói nhớ người khác.
Dù cho có nghĩ vậy, Chu Thanh Sinh vẫn như cũ không khước từ 059 vừa nói nhớ hắn xong đã lập tức nhích người tới hôn hắn.
Hắn vô thức cảm thấy chuyện này không tốt lành gì, một người máy có suy nghĩ riêng của mình rất đáng sợ. Hiện nay là thời đại của AI, mỗi ngày đều có rất nhiều người máy được chết tạo nên, chúng nên được dùng để phục vụ cho con người chứ không phải có suy nghĩ riêng của mình rồi nảy sinh ra ham muốn thống trị loài người.
Dù cho có nghĩ vậy, Chu Thanh Sinh vẫn như cũ không khước từ 059 vừa nói nhớ hắn xong đã lập tức nhích người tới hôn hắn.
Đã lâu lắm rồi Chu Thanh Sinh chưa ngủ với 059, khi 059 hôn hắn, hắn mới phát hiện thì ra thói quen của cơ thể lại đáng sợ đến vậy.
Mười một giờ tối, 059 lại hết pin một lần nữa. Chu Thanh Sinh vệ sinh cơ thể cho 059 rồi ôm cậu vào nhà kho sạc điện.
Làm xong xuôi tất thảy mọi chuyện, Chu Thanh Sinh mới về phòng ngủ, nệm giường hơi lún xuống, hắn nằm bên cạnh Lâm Y Nam, khép mắt lại.
Chu Thanh Sinh không hề hay biết, sau khi hắn nhắm mắt, Lâm Dĩ Nam đã chậm rãi mở mắt ra rồi quay đầu nhìn hắn một cái.
“Xem ra quả thật anh ta rất yêu tôi, sau khi cho rằng tôi chết lại chế tạo được thứ như cậu.” Lâm Dĩ Nam khẽ mỉm cười, y hỏi: “Khi lên giường với cậu, người mà anh ta nghĩ đến là tôi, lẽ nào cậu không để ý chuyện đó à?”
Đồng hồ báo thức để ở đầu giường hiển thị đã mười giờ tối rồi, bỗng nhiên Chu Thanh Sinh phát hiện hình như 059 vẫn chưa về.
Có lẽ do hôm qua về quá muộn nên Chu Thanh Sinh bị cảm lạnh, sáng hôm sau tận chín giờ hắn vẫn còn đang ngủ, Lâm Dĩ Nam thức dậy liếc mắt nhìn Chu Thanh Sinh rồi xuống giường.
Dưới lầu 059 đang nấu nước dùng, cậu học được cách nấu từ một video ngắn trên app. Lấy một nắm mì sợi cho vào trong nồi rồi chần thêm hai quả trứng, cho một ít dầu mè giấm chua, muối ăn vào trong bát rồi trụng một vắt mì vào. Sau khi mì chín rồi thì cho nước dùng pha loãng vào bát, thêm mì vào rồi để trứng lên trên, cuối cùng tắc thêm hành lá, xanh xanh ngon miệng.
059 vừa nấu mì xong, đang định bưng lên bàn thì chợt nghe một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên từ phía sau.
“Cậu là 059 phải không?” Giọng điệu Lâm Dĩ Nam có hơi lạnh nhạt, y đứng trước cửa nhà bếp, gương mặt xinh đẹp đó tràn ngập vẻ đề phòng.
059 xoay người lại đáp phải, cậu vừa nói xong mới sực nhớ ra mình chưa đeo khăn che mắt, 059 vội vảng đưa tay che mặt, giống như một thằng hề đang diễn xiếc.
“Đừng che.” Lâm Dĩ Nam ngước đầu lên nhìn cậu, cùng là một khuôn mặt nhưng Lâm Dĩ Nam lại toát lên vẻ kiêu ngạo, không giống 059 dễ dàng bị bắt nạt như thế.
Từ khi Lâm Dĩ Nam trở về quả thật hắn đã lạnh nhạt với 059, ngay từ ban đầu 059 đã là thế thân của Lâm Dĩ Nam; sau khi Lâm Dĩ Nam trở về hắn đã dành hết sự quan tâm của mình cho y, Chu Thanh Sinh không nghĩ tới 059 cũng có lúc yếu đuối, cũng có lúc nói nhớ người khác.
059 không thể làm gì ngoài bỏ tay xuống, cậu hơi kinh ngạc nhìn Lâm Dĩ Nam nói chuyện như người bình thường.
Hắn bảo 059 ra ngoài mua thịt, song cậu mới vừa đi không bao lâu thì Lâm Dĩ Nam đã múc đậu hũ lên ăn.
“Tò mò vì sao tôi hết bệnh phải không?” Lâm Dĩ Nam nở nụ cười. “Vì từ đầu đến cuối tôi chỉ giả vờ thôi.”
“Cậu không biết nhìn tình hình à?” 059 chưa nói dứt câu, Chu Thành Sinh đã cắt ngang. “Nếu cậu hết pin dĩ nhiên tôi sẽ không để cậu ra ngoài, suy cho cùng đúng là hàng giả, không so được với người thật.”
“Anh…”
059 muốn hỏi vì sao y lại phải làm thế nhưng bị lời của Lâm Dĩ Nam chặn lại.
Thì ra chưa về, Chu Thanh Sinh đóng cửa nhà kho lại.
“Trông giống tôi thật.” Lâm Dĩ Nam bình thản nói, nhưng 059 lại nghe được nét chế giễu trong câu nói của y.
Quả nhiên, ý nói tiếp: “Ngủ với Chu Thanh Sinh hẳn là thích lắm nhỉ?”
059 nhíu mày, cậu không hiểu sao Lâm Dĩ Nam lại nói năng tùy tiện như vậy.
“Xem ra quả thật anh ta rất yêu tôi, sau khi cho rằng tôi chết lại chế tạo được thứ như cậu.” Lâm Dĩ Nam khẽ mỉm cười, y hỏi: “Khi lên giường với cậu, người mà anh ta nghĩ đến là tôi, lẽ nào cậu không để ý chuyện đó à?”
059 không muốn xảy ra xung đột với Lâm Dĩ Nam, cậu là một món hàng giả, sao có thể so với Lâm Dĩ Nam? Bất kể cậu có nói gì, Chu Thanh Sinh vẫn mãi đứng về phía Lâm Dĩ Nam, vậy thì chi bằng đừng nói, 059 không muốn tạo phiền phức cho mình.
“Tôi là thứ mà ngài ấy đã chế tạo nên, tôi không có quyền lựa chọn, ngài ấy muốn tôi thế nào thì tôi sẽ thế đó.”
Lâm Dĩ Nam nở nụ cười.
“Đúng là một con chó trung thành.” Ánh mắt Lâm Dĩ Nam sắc lạnh. “Cậu không khác gì lúc Chu Thanh Sinh yêu tôi, gọi là tới, đuổi là đi.”