Kể từ sau hôm nhìn thấy họ hôn nhau, 059 đã ở phòng chứa đồ không làm gì rất lâu rồi. Ngày nào cậu cũng sạc đầy pin cho mình nhưng lại chưa từng ra khỏi nơi đó. Vì sau khi được Lâm Dĩ Nam đồng ý, Chu Thanh Sinh đã bắt đầu tự làm hết mọi việc, hắn nói với 059 rằng, tạm thời chúng tôi không cần cậu nữa.
“Nam Nam, em nói gì thế?” Chu Thanh Sinh hôn Lâm Dĩ Nam. “Em mới là người quan trọng nhất, nếu em muốn cậu ta đi thì anh sẽ cho cậu ta đi.”
“059.” Chu Thanh Sinh gọi 059. “Hứa với tôi, cậu không được thích tôi.”
Song, cái “thích” ấy của 059 rất đỗi chân thành, Chu Thanh Sinh như thấy được chính mình nơi 059. Nhưng cậu khác với hắn khi ấy, hắn không được Lâm Dĩ Nam đồng ý, còn cậu thì lại được lên giường cùng hắn. Hiển nhiên là 059 may mắn hơn hắn, nhưng Chu Thanh Sinh cũng biết mình xem thường nó như thế nào.
Những việc như mua thức ăn, nấu cơm, rửa bát, giặt quần áo trước đây vốn là việc của 059, nay đều do Chu Thanh Sinh làm.
Cậu lại thì thầm một câu nữa vào tai Chu Thanh Sinh.
Lần đầu tiên 059 thấy một Chu Thanh Sinh như vậy, một Chu Thanh Sinh khi nấu ăn sơ ý bị phỏng tay nhưng lúc ăn cơm lại tự mình đút cho Lâm Dĩ Nam, hóa ra, đây mới là yêu.
Trong tim hắn có Lâm Dĩ Nam, ấy vậy mà hắn vẫn không thể không chế phản ứng sinh lí của bản thân mà lên giường với 059. Đối với 059 mà nói, đây là sự bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-gia/1105186/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.