"Lạc Lạc, anh có nghe em nói không đấy?" Hạ Phù giơ tay lên lắc lắc trước mặt cậu.
Lạc Lâm Viễn nắm lấy tay cô gái đè xuống, "Chẳng phải đã nói em không được gọi anh như thế sao?"
Ngón cái của cậu vô thức xoa vào lòng bàn tay Hạ Phù, rất nhẵn mịn, không thô ráp chút nào.
Hạ Phù kêu ngứa rồi rụt tay về, "Lạc Lạc nghe hay mà, em muốn gọi thì gọi thôi!"
Cô giơ hai bàn tay lên trước mặt Lạc Lâm Viễn, "Anh thấy có gì khác biệt không?"
Lạc Lâm Viễn dửng dưng liếc nhìn, "Đổi màu sắc?"
Hạ Phù thu tay về, "Biết ngay mấy tên trai thẳng như anh không nhìn ra được, em đâu có làm móng đâu mà!"
Lạc Lâm Viễn: "..." Thế em hỏi làm gì vậy?
Sau khi tiếng chuông vào học vang lên, Hạ Phù lưu luyến không nỡ rời khỏi phòng học, Phương Tiếu nhích lại gần, huých cùi chỏ lên người cậu, nháy mắt, "Tối hôm qua tiễn bồ về nhà rồi sao nữa?"
Lạc Lâm Viễn lấy sách Ngữ văn, đọc tiếp nội dung chưa xem xong đêm hôm qua, "Không ra sao cả."
Phương Tiếu wow một tiếng, "Hai người không làm gì á?"
Lạc Lâm Viễn không còn gì để nói: "Đó là nhà của cô ấy, còn có bố mẹ cô ấy, tao làm được cái gì?"
Phương Tiếu vuốt cằm, "Cũng đúng, nhưng mà rất nhanh mày sẽ có cơ hội thôi. Tuần sau đội bóng lớp mình và lớp 10 định đi chơi bóng, chơi xong tiện thể đi cắm trại luôn. Mày dẫn Hạ Phù đi chứ?"
Lạc Lâm Viễn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-vien-2/1988230/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.