Tảng sáng ngày thứ bảy, Lạc Lâm Viễn hiếm khi nào không thấy ngủ nướng, sớm tinh mơ đã bò dậy ném quần áo lên giường.
Đúng như sự dặn dò trước từ tối hôm qua của Lạc Lâm Viễn, đúng bảy rưỡi bác Ngô bưng sữa bò đến gõ cửa. Ông vừa mới đẩy cửa ra thì thấy cậu ấm nhà mình ngồi trong đống quần áo, hai tay nâng mặt, buồn rầu trừng mắt nhìn tấm gương.
Lạc Lâm Viễn thấy bác Ngô đến thì nhảy dựng lên từ đống quần áo, "Bác Ngô, bác thấy cháu nên mặc bộ nào ra ngoài?"
Bác Ngô biết rõ hôm nay Lạc Lâm Viễn ra ngoài sinh hoạt tập thể thì hết sức vui mừng, phải biết rằng từ nhỏ cậu chủ đã không có bạn bè mấy, bác Ngô chứng kiến mà đau lòng.
Lạc Lâm Viễn uống sữa bò xong, bác Ngô giơ khăn tay lên lau vệt sữa trắng bên mép cho cậu, nói: "Cậu chủ mặc gì cũng đẹp cả."
Bác Ngô nhận lại cái ly rỗng, nhìn sang Lạc Lâm Viễn đang quay lại giường chọn quần áo, "Hôm nay trông cậu chủ vui thật đấy."
Lạc Lâm Viễn khụ một tiếng, thả quần áo xuống gãi cổ mình, "Cũng bình thường thôi ạ, nói chung cũng khá vui."
Bác Ngô: "Cậu có thể tổ chức tiệc buffet ở nhà rồi mời bạn bè đến. Bác Ngô nhất định sẽ tiếp đãi các cậu cẩn thận."
Lạc Lâm Viễn vừa mới nhìn bác Ngô bằng ánh mắt sáng rực, thoáng chốc trở nên ảm đạm: "Trong nhà có nhiều người đến, mẹ sẽ không vui."
Bác Ngô định nói sao có thể, nhưng nghĩ tới thói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-vien-2/1988225/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.