Sau khi nhấp mỗi chai nước một ngụm, Lạc Lâm Viễn lại cảm thấy hành động này của mình quá ấu trĩ, cậu nhìn ba chai nước mình vừa uống rồi lại lén nhìn sang Du Hàn.
Du Hàn đang bị một đám người vây quanh, cũng không biết tại sao anh lại quay sang phía cậu. Tầm mắt hai người chạm nhau, Lạc Lâm Viễn chưa rời mắt đi nhưng vẻ mặt Du Hàn lại điềm tĩnh như thể không có chuyện gì, thậm chí ngay cả dừng lại cũng không, chuyển hướng một cách tự nhiên sang nói chuyện với nữ sinh gần anh.
Vốn dĩ hôm nay trước khi ra khỏi nhà tâm trạng của Lạc Lâm Viễn đã sa sút lắm rồi, bây giờ cậu càng không còn hứng thú gì nữa với hoạt động tập thể này.
Cậu cúi đầu nhìn đôi giày thể thao của mình, sạch sẽ trắng phau, từ trước tới nay cậu không chơi bóng rổ.
Không phải vì cậu không muốn mà là không thể. Bả vai của cơ thể này không thể chống đỡ, tay cũng không thể giơ lên, đừng nói chơi bóng rổ, ngay cả chạy bộ bình thường cậu cũng không làm tốt.
Người trong gia đình nói không cần cậu giành chức vô địch Olympic, không vận động được thì thôi.
Thật ra Lạc Lâm Viễn cũng rất muốn chơi bóng rổ, dù sao đây cũng là một hoạt động chung.
Cậu giơ tay lên trước trán che vài tia nắng mặt trời, mắt hơi nheo lại nhìn về phía sân bóng rổ.
Một tốp nam sinh bắt đầu nửa sau trận đấu. Là một cầu thủ đệm bóng, Du Hàn đã ghi không ít điểm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-vien-2/1988218/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.