Kể từ sau khi Du Hàn nói vậy, Lạc Lâm Viễn vẫn giữ im lặng. Du Hàn ra bên ngoài mới phát hiện đèn cảm ứng không sáng, hành lang tối om.
Anh lấy điện thoại di động ra bật đèn pin, dựa vào ánh sáng nhìn thấy túi rác to đùng hàng xóm bên cạnh để ở cửa, miệng túi cũng không buộc vào, nước rỉ ra chảy lênh láng trên đất.
Du Hàn biết người chắp tay đi sau lưng mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, anh xoay người định nhắc nhở Lạc Lâm Viễn.
Nào ngờ Lạc Lâm Viễn đang thất thần, giống như không nghe thấy, thậm chí còn đi lướt qua anh tiến về phía trước. Thấy cậu sắp giẫm lên vũng nước bẩn, Du Hàn hết cách, chỉ có thể duỗi tay nắm lấy tay cậu kéo nhẹ ra sau.
Lạc Lâm Viễn hất tay anh ra, "Không phải nói giả vờ không quen nhau sao?"
Du Hàn buồn cười nói: "Tôi đâu có nói ra khỏi cánh cửa này chúng ta không quen nhau nữa."
Lạc Lâm Viễn phản bác: "Từ khi nào do cậu quyết định tôi có được quen biết cậu hay không?"
Du Hàn nhìn ánh mắt sáng ngời trong bóng tối của Lạc Lâm Viễn, bây giờ đôi mắt đẹp này đang ánh lên ngọn đuốc bốc cháy hừng hực.
Anh nhượng bộ trước: "Được rồi, nếu như ban nãy lời tôi nói khiến cậu không thoải mái..."
Lạc Lâm Viễn không nể nang gì cắt ngang lời anh: "Là rất không thoải mái!"
Du Hàn gật đầu, anh chỉ xuống mặt đất rồi giơ đèn pin qua, ra hiệu cho cậu đừng giẫm lên.
Lạc Lâm Viễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-vien-2/1988235/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.