Khi tiếng đồng hồ báo thức vang lên, Du Hàn trở mình, chuẩn bị rời giường, anh đã quen kiểm soát bản thân nên chưa bao giờ ngủ nướng. Một luồng ánh sáng lọt qua khe cửa, là ánh đèn màu vàng nhạt trên hành lang.
Nhấn tắt báo thức xong, màn hình tròn của đồng hồ điện tử từ hiển thị nhắc nhở quay về thời gian hiện tại.
Chủ nhật 14.07.2019, 08:35.
Du Hàn rửa mặt mũi xong xuôi trong phòng tắm, ra ngoài quẹo phải là một cánh cửa màu vàng nhạt, hương thơm của đồ ăn tràn ngập trong không khí.
Anh đẩy cánh cửa vàng nhạt ra, nguồn sáng trong phòng đã bị rèm cửa sổ che khuất hết cỡ, nhưng ở đầu giường lại bật một ngọn đèn ngôi sao nhỏ, những vì sao đang quay tròn rải rác trên trần nhà.
Một đứa trẻ đang nằm trên giường trẻ em, ôm một chú mèo màu cam to bự trong ngực, ngủ say sưa. Mèo ta đã tỉnh, đang nằm nhoài ra tại chỗ ngoe nguẩy cái đuôi, nhìn thấy Du Hàn mới chậm rãi xoay người, bò ra khỏi lồng ngực của nhóc chủ nhân.
Đứa trẻ bị đánh thức, dụi mắt bi bô gọi: "Bố ơi."
Du Hàn kéo chăn phủ lên bụng nhóc con, "Ngủ thêm một lát nữa đi."
Tên của bạn nhỏ này là Du Uyên, nhũ danh(*) là Vu Viên, vẻ ngoài lanh lợi đáng yêu, mỗi lần Du Hàn bế cậu bé là có thể thu hút không ít sự quan tâm trìu mến từ các cô gái khác.
(*) Trong văn hóa phương Đông (ví dụ như ở Trung Quốc),một người có thể có nhiều tên, mỗi tên mang giá trị và chức năng khác nhau. Trong trường hợp này, Du Uyên là tên chính (có giá trị pháp lý, dùng trên các loại giấy tờ như đăng ký khai sinh, sổ hộ tịch...),còn nhũ danh Vu Viên (tên mụ) là tên đặt cho đứa trẻ lúc mới sinh. "Nhũ" ở đây chỉ "cái vú", hàm ý tên của "trẻ đang còn bú mẹ". Vu Viên có nghĩa là củ khoai tròn =)))))
Chỉ có điều vẻ ngoài của nó không giống Du Hàn lắm, cả người tròn vo, mắt tròn mũi tròn miệng tròn, độ cong gò má có thể sánh với cậu bé bút chì Shin, thực sự không giống với những đường nét tuấn tú trên gương mặt Du Hàn một chút nào.
Vu Viên nhắm mắt lại, cánh tay nhỏ quơ quơ tìm mèo. Du Hàn thuận tay nhét một con búp bê vào ngực nhóc thay chú mèo kia, dém chăn hai lần mới yên tĩnh rời khỏi phòng.
Ra đến phòng khách, dì giúp việc đeo tạp dề bưng thức ăn từ phòng bếp ra ngoài, phần của anh được chuẩn bị là sandwich và nước chanh, còn của Vu Viên lại được nhiều món hơn.
Có thể thấy sự thiên vị rất rõ ràng.
Cháo được nấu với những nguyên liệu phong phú, bánh bao kim sa, hoa quả cắt sẵn, còn có một bình sữa.
Du Hàn quét mắt qua bữa sáng thịnh soạn trên bàn ăn riêng của Vu Viên, cảm thấy nhóc con này tròn ủm như bây giờ đúng là không thể không kể đến công của dì giúp việc nhà bọn họ.
Dì giúp việc lau sạch nước dính trên tay, nhìn sang phòng ngủ của Vu Viên, "Cục cưng vẫn chưa dậy sao? Để cô đi gọi nó."
Du Hàn không cản dì giúp việc đang toát ra đầy vẻ phấn chấn trên khuôn mặt, dì giúp việc thương Vu Viên như cháu trai mình, lúc anh bận rộn công việc, bà chăm sóc cho thằng bé rất chu đáo khiến anh vô cùng yên tâm.
Không lâu sau, Vu Viên ôm mái tóc úp nồi rối tung của mình ra ngoài, được dì giúp việc dắt đến bên cạnh bàn ăn, ôm bình sữa bắt đầu mút.
Du Hàn nhìn con trai mắt sắp không mở nổi ra, "Con đã ba tuổi rồi, dừng uống sữa đi."
Vu Viên thấy có người muốn cắt sữa của mình, đôi mắt mơ màng trợn tròn trong nháy mắt, nhóc ôm bình sữa cảnh giác lườm Du Hàn, hàm răng nghiến lấy núʍ ѵú cao su, miệng ậm ờ không rõ, "Không được."
Du Hàn thương lượng với cậu bé, "Không cai sữa thì phải đi học vẽ."
Vu Viên làu bàu, "Đi học vẽ không thể chơi cùng chị Chân."
Du Hàn: "Chị Chân không rảnh để chơi cả ngày với một đứa nhóc không chịu cai sữa."
Vu Viên ra vẻ ông cụ non, "Ầy, bố không hiểu, chị Chân thích con mà, chị ấy chỉ lớn hơn con có năm tuổi, con cảm thấy có thể lắm."
Du Hàn buồn cười, "Con không thể đâu, mau ăn sáng đi, lát nữa dẫn con ra ngoài."
Dùng xong bữa sáng, Du Hàn nhờ dì giúp việc thay quần áo cho Vu Viên rồi bế nhóc con ra cửa. Trên điện thoại, một trợ lý đã thu thập và gửi thông tin về các cơ sở hội họa dành cho thiếu nhi, có vài địa điểm đều khá nổi tiếng ở thành phố C.
Ban đầu, với tính cách của Du Hàn, anh sẽ ưu tiên những địa chỉ giàu kinh nghiệm hơn.
Nhưng có một cơ sở mới mở chưa đầy một năm đã thu hút anh, bởi vì nơi này tên là Vườn hội họa Ngư Duyên(*),nghe rất phù hợp với Vu Viên.
(*) Hán Việt là Ngư Duyên Hội Viên, chữ Viên (园) này và chữ Viên (圆) trong tên của Vu Viên đồng âm [yuán] với nhau. Mình giải thích thêm một chút, chữ Ngư nghĩa là cá, còn chữ Duyên là duyên phận. Mọi người hiểu ý nghĩa cái tên này rồi đúng không ^^
Quả nhiên, anh vừa nói tên nơi này cho Vu Viên nghe, nhóc con đã đá chân nói: "Con muốn đến đó! Con muốn con muốn!"
Du Hàn ngoài miệng chê Vu Mặt Bự nhưng tay vẫn nhấn chỉ đường đến Vườn hội họa Ngư Duyên, quyết định đến tham quan thử trước xem sao.
Bọn họ đến không đúng lúc, Ngư Duyên đang tổ chức sự kiện, trên sân khấu có vài Mascot đang nhảy nhót, xung quanh đông nghịt trẻ con và bóng bay.
Vu Viên không hề căng thẳng chút nào khi đến nơi đông người thế này, Du Hàn thấy chỗ này đông quá, mất thời gian phải chờ nên định đi, thế nhưng Vu Viên mè nheo muốn tham quan.
Do cơ sở này có diện tích rất rộng, rộng đến mức đặt được cả một nhà phao chất đầy biển bóng bên trong nên Vu Viên rất hào hứng với nó.
Anh thả tay ra, Vu Viên bước lũn chũn lao về phía nhà phao, hệt như Husky thoát dây xích.
Du Hàn không rời khỏi đây được, đứng cách đó không xa quan sát Vu Viên. Thời tiết tháng bảy rất nóng, anh mặc áo sơ mi mà người đã toát mồ hôi.
Đang mãi suy nghĩ nhóc con xui xẻo, áo đã bị ai chọc chọc.
Du Hàn quay đầu lại, đối diện trước mặt là một cái đầu thỏ cực lớn, dọa cho anh sợ hết cả hồn. Mặc dù anh giật mình nhưng cơ mặt vẫn không động đậy.
Đây có lẽ là nhân viên đóng vai thỏ của Ngư Duyên, cái đuôi phía sau còn kéo theo một hàng trẻ con, mấy đứa nhóc đang giật cái đuôi tròn tròn của bộ đồ Mascot.
Chú thỏ vẫy tay với anh, muốn dẫn anh vào bên trong ngồi. Không biết tại sao mà nhân viên này không chịu lên tiếng, chỉ làm động tác với biên độ lớn ra hiệu cho anh.
Du Hàn nhìn là hiểu, anh cười nhẹ khéo léo từ chối, "Không cần đâu, con tôi đang chơi ở đó, tôi đứng đây trông là được."
Chú thỏ như bị đông cứng lại, im lặng rất lâu, mãi đến khi có đứa bé nhào vào trong lồng ngực nó cười khanh khách, lúc này thỏ mới bế đứa bé đi, Du Hàn cũng không để ý nữa.
Một lát sau, áo anh lại bị chọc chọc một lần nữa, quay đầu lại nhìn vẫn là con thỏ kia, lần này nó còn vác theo cả túi cà rốt.
Thỏ kéo khóa mở túi, lấy lần lượt từng thứ bên trong ra, cây dù, nước lạnh, cây quạt nhỏ.
Du Hàn bối rối, sau khi nhận hết toàn bộ, anh nghĩ thầm cơ sở này đúng là rất tinh ý trong công việc.
Có thể nhận ra anh không phải phụ huynh đến đăng ký mà chỉ đến để tham quan tìm hiểu, cho nên đặc biệt tiếp đãi anh, những phụ huynh xung quanh đều không có đãi ngộ này, đúng là một chú thỏ chu đáo.
Thỏ nhét một bên chân rất dày vào trong túi cà rốt móc hết thứ này tới thứ khác ra, Du Hàn tiện tay kéo găng tay của nó xuống, bàn tay trắng nõn của chú thỏ lộ ra trong không khí, dường như nó đang vô cùng sợ hãi, tay cũng run run.
Ngón tay thon dài, lòng bàn tay hồng hào nhưng có thể nhận ra đây là tay đàn ông, thậm chí có thể tưởng tượng được khi bàn tay này chắp bút vẽ tranh, hình ảnh sẽ rất đẹp.
Du Hàn lịch sự nói: "Xin lỗi, thấy cậu đeo găng tay cầm đồ không tiện nên tôi giúp cậu lấy xuống."
Thỏ khua tay tỏ ý không sao, cuối cùng cũng móc ra được thứ nó muốn lấy, là một viên kẹo, lại còn là kẹo sữa, nó đặt ngay ngắn vào lòng bàn tay rồi giơ ra trước mặt Du Hàn.
Tiếc rằng người đàn ông trước mặt đã nhận hết đồ trước đó, đến viên kẹo sữa này lại không chịu nhận, "Không cần đâu, tôi không ăn kẹo."
Thỏ lại chìa tay ra mời, giống như dỗ anh ăn kẹo, Du Hàn cau ấn đường, vẫn rất lịch thiệp nói: "Tôi không dung nạp được lactose(*),ngại quá."
(*) Không dung nạp lactose là một tình trạng đặc trưng bởi các triệu chứng như đau dạ dày, đầy hơi, tiêu chảy... được gây ra bởi sự kém hấp thu đường sữa.
Thỏ bị anh từ chối thì trông rất mất mát, có trời mới biết sao anh lại có thể nhìn ra được một chú Mascot đang trùm đầu kín mít thấy hụt hẫng, cảm giác như hai tai thỏ cũng tiu nghỉu rũ xuống.
Thỏ nhét lại kẹo vào túi của mình, đeo găng tay lên, cũng không rời đi mà chạy tới vườn hoa, ngồi xuống bơm bóng. Nó bơm ra các quả bóng dài rồi buộc thành nhiều hình thù khác nhau để tặng cho các bạn nhỏ.
Sau khi có ô và quạt, quả thật Du Hàn dễ chịu hơn rất nhiều. Hôm nay nắng to, thỏ còn ăn mặc dày như thế, cũng không biết có bị cảm nắng không.
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu, anh liền nhìn thấy chú thỏ vặn quả bóng thành một đóa hoa, đứng lên đi tới chỗ anh, cơ thể lảo đảo suýt chút nữa té ngã.
Du Hàn vừa nhận được sự quan tâm của đối phương nên giờ sao có thể mặc kệ người ta được. Anh đi tới đỡ lấy cánh tay thỏ, "Cậu gì ơi, cậu không sao chứ? Hay là vào bên trong ngồi chút đi."
Thỏ gật đầu, đưa hoa cho anh rồi chỉ đường.
Du Hàn khó xử quay đầu tìm Husky Vu Viên, chỉ thấy thằng nhóc kia đã dụ dỗ một bé gái khác bằng tốc độ ánh sáng, hai đứa đang mải chơi không còn biết trời trăng gì nữa.
Thỏ như thể nhìn ra anh không tiện, bèn đẩy tay anh ra lắc đầu, còn chỉ ngón tay về phía nhà phao, nhắc anh phải trông nom con mình.
Sau đó tập tễnh rời đi, bóng lưng rất cô đơn.
Du Hàn dõi mắt tiễn thỏ đi, sau đó đi bắt Vu Viên lại. Thằng nhóc nghịch ngợm này chơi đùa hăng say dưới nắng đến mức mặt mũi đỏ gay, người ngợm mồ hôi mồ kê, Du Hàn nói với nhóc: "Áo con ướt hết rồi, buổi tối mà phát sốt thì đừng có tìm bố khóc lóc."
Vu Viên không vui vì Du Hàn nói mình trước mặt chị gái nhỏ, bèn mạnh miệng cãi: "Lúc bố phát sốt không ôm con khóc tu tu chắc? Còn mở miệng gọi Viên Viên ơi, xong rồi còn xấu hổ nữa!"
Du Hàn bị thằng nhóc nghịch ngợm này bóc mẽ trước mặt người khác thì cũng không nóng giận, bế thẳng nó lên rồi chạy ra ngoài, không cho nó chơi cùng với chị gái nhỏ nữa. Vu Viên miệng dẩu tới mức có thể treo được cả bình dầu, không cam lòng bị Du Hàn bế đi.
Du Hàn dỗ nhóc, "Đến học vẽ sẽ có rất nhiều bạn nhỏ khác chơi cùng con."
Vu Viên lưỡng lự giữa chị Chân và rất nhiều bạn nhỏ khác, cuối cùng lựa chọn vế sau. Dù sao chị Chân chỉ có một, chỗ này còn có rất nhiều rất nhiều chị gái nhỏ khác nữa.
Du Hàn đưa con trai đi, cuối cùng cũng tìm được một cô giáo không hóa thân thành Mascot, nói rõ mục đích bọn họ đến đây.
Trông cô giáo không lớn tuổi lắm, con người cũng rất nhiệt tình, cô dẫn bọn họ đi tham quan xung quanh, thậm chí còn dẫn hai người đi thăm nhà bếp.
Nhà bếp được ngăn cách bởi một lớp cửa kính, có thể nhìn thấy đầu bếp đang bận rộn bên trong.
Cô giáo tên Tiểu Hùng, Tiểu Hùng nói vì cơ sở của bọn họ vào học muộn, lại cân nhắc đến chuyện lũ trẻ con hay đói bụng nhanh nên bọn họ có cung cấp bữa ăn giữa các giờ học.
Thực đơn đều được các chuyên gia dinh dưỡng xây dựng, nguyên liệu nấu ăn tươi mới, điều kiện phòng bếp sạch sẽ, có phụ huynh không yên tâm về thức ăn do vườn hội họa cung cấp, bọn họ cũng có thể hiểu được, cho nên từ bên ngoài có thể nhìn thấy trọn vẹn quang cảnh trong bếp, toàn bộ quy trình nấu nướng cũng vậy.
Tham quan xong nhà bếp thì đến các lớp học, phong cách trang trí ấm áp, hình vẽ trên tường rất đẹp, bàn của học sinh đều rất đáng yêu, tài liệu dạy học do trụ sở chính ở Hoa Kỳ phát hành, chương trình học cũng song hành theo luôn.
Du Hàn xem qua, cảm thấy không tệ.
Tiểu Hùng khom lưng hỏi Vu Viên: "Bạn nhỏ, năm nay con mấy tuổi rồi?"
Vu Viên làm ngón tay thành chữ ok, "Con ba chủi òi!"
Tiểu Hùng đứng thẳng người lên, do dự nói: "Du tiên sinh, con trai anh tuổi còn hơi nhỏ, bình thường mà nói phải cần phụ huynh lên lớp theo. Sau khi về anh có thể bàn bạc với chị nhà thử xem, chọn một người đi học cùng bé có được không?"
Du Hàn nói: "Mẹ thằng bé không có ở đây."
Tiểu Hùng lúng túng luôn miệng xin lỗi, Du Hàn nói không sao. Tiểu Hùng lại nói: "Vậy để tôi dẫn hai người đi gặp vườn trưởng, các vấn đề về chi phí đều do vườn trưởng quản lý, chỉ là không biết bây giờ anh ấy có ở đây không."
Tiểu Hùng nhận trọng trách dẫn bọn họ đến văn phòng vườn trưởng, đẩy cửa ra, bên trong có một chàng trai quay lưng về phía bọn họ, người mặc chiếc áσ ɭóŧ trắng ướt đẫm, ngồi trước quạt đang thổi gió vù vù.
Nửa thân dưới của cậu vẫn còn đang mặc bộ đồ thỏ, cái đuôi tròn vo treo sau lưng, mái tóc rối bời, phần đầu thỏ thì đặt ở bên cạnh.
Tiểu Hùng cao giọng nói: "Vườn trưởng, vị Du tiên sinh này muốn đăng ký cho con anh ấy."
Toàn thân vườn trưởng cứng đờ, thậm chí không dám quay đầu lại.
Du Hàn đứng ở cửa ra vào, nheo mắt quan sát vị vườn trưởng kia, đầu thỏ đã được cởi ra, áσ ɭóŧ trắng trong suốt để lộ da thịt, dính sát lên sống lưng, ôm gọn lấy đường cong hai bên eo. Bả vai ửng hồng, một phần đuôi cá màu xanh lam khoe sắc trên xương bả vai của cậu, những giọt nước văng tung tóe, màu sắc phô bày rất đặc biệt.
Tiểu Hùng nghi ngờ gọi: "Vườn trưởng?"
Vườn trưởng nâng lon Coca lạnh trong tay, từ từ quay đầu lại. Từ vành tai đến cằm nhọn, hàng lông mi mảnh dài, đôi mắt ướŧ áŧ, dường như cậu đã thoát khỏi giấc mơ của Du Hàn để đến với hiện thực bên ngoài.
Lạc Lâm Viễn chậm rãi chớp mắt, cuối cùng nhìn về phía người ở cửa ra vào, không dám lên tiếng.
Tiểu Hùng cảm giác được bầu không khí trong phòng làm việc đang trở nên kỳ lạ, Du tiên sinh phía sau cô mở miệng trước, giọng nói còn trầm thấp hơn ban nãy rất nhiều, "Vườn trưởng Lạc, đúng là đã lâu không gặp."
Bọn họ nhìn chằm chằm vào nhau, tầm mắt quấn quýt rất lâu, Lạc Lâm Viễn né tránh ánh mắt trước, buông hàng mi xuống, cắn môi.
Quả thật là đã lâu không gặp, cũng tầm bảy năm rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]