Tiểu Hùng cảm thấy không bình thường, "Du tiên sinh, có phải anh nhận nhầm người rồi không, vườn trưởng chúng tôi không phải là..."
"Tiểu Hùng!" Lạc Lâm Viễn ngắt lời cô ngay tức khắc, "Cô đi rót hai cốc nước cho Du tiên sinh và bạn nhỏ này trước đi, lấy thêm chút đồ ăn nhẹ tới, tôi đi thay quần áo đã."
Tiểu Hùng nói Được, Lạc Lâm Viễn gặp may vớ ngay bộ Mascot thỏ của mình rồi phi ra khỏi văn phòng vườn trưởng, ai không biết còn tưởng cậu không phải đi thay quần áo mà là bỏ chạy.
Vu Viên đứng đã mỏi chân, buông tay Du Hàn ra rồi tự tìm một cái ghế ngồi lên, đung đưa đôi chân, "Bố ơi, con thích chỗ này."
Du Hàn không quan tâm tới nhóc, liên tục nhìn chằm chằm vào cửa phòng làm việc, không biết đang nghĩ gì.
Lạc Lâm Viễn chạy trốn tới phòng tắm, vườn hội họa có xây dựng phòng tắm, để tránh tình trạng bọn nhỏ xảy ra sự cố cần tắm rửa.
Kết quả nó chẳng có tác dụng gì với lũ nhóc, vườn trưởng cậu đây lại quang lâm(*) đến nhiều nhất, gần như đến báo danh một ngày mấy lần.
(*) Sự đến viếng thăm người bề trên làm cho người dưới được vinh hạnh, vẻ vang; đến trong vinh quang.
Lạc Lâm Viễn cởϊ qυầи áo trên người ném vào trong máy giặt, nếu như bình thường người cậu ra nhiều mồ hôi thế này, cậu sẽ ở phòng tắm ít nhất là một tiếng đồng hồ. Nhưng bây giờ trong phòng làm việc có người đang chờ cậu, vì vậy không nên kéo dài thời gian.
Vừa nghĩ tới người chờ cậu là Du Hàn, tâm trạng cậu trở nên mâu thuẫn lạ thường.
Có cảm giác muốn ở lại phòng tắm cả đời, cũng lại có cảm giác muốn lập tức vọt ngay tới trước mặt anh.
Lạc Lâm Viễn không dám đối mặt với Du Hàn, cậu chắc chắn mình sẽ mất mặt thôi, vừa rồi ngay cả nói cậu cũng chưa dám mở miệng đã chạy ngay ra khỏi văn phòng.
Thật không có khí thế, lại còn kích động.
Cậu không nên chủ động chào hỏi Du Hàn, mặc dù có ẩn thân sau bộ đồ hóa trang.
Có trời mới biết cách một cái đầu thỏ, khi nhìn thấy Du Hàn hòa mình trong không gian ngập tràn bóng bay rực rỡ màu sắc, tâm trạng của cậu như thế nào.
Thậm chí cậu còn tưởng đây chỉ là ảo ảnh trong mơ, chọc một cái sẽ vỡ.
Cậu si ngốc nhìn Du Hàn rất lâu, nhìn gương mặt đã chững chạc hơn rất nhiều của anh, đường nét góc cạnh sắc sảo hơn, cơ thể cũng tráng kiện hơn so với hồi đi học, qua lớp áo sơ mi có thể thấy vai rộng eo săn, cơ ngực cũng nở nang.
Từ từ, Lạc Lâm Viễn lắc đầu thật mạnh trong nước, sau đó vỗ bôm bốp lên gương mặt mình.
Đừng nghĩ nữa, ban ngày ban mặt tình cảm cái gì!
Hơn nữa Du Hàn... có con, có lẽ anh đã kết hôn rồi.
Lạc Lâm Viễn vốc nước nóng lau mặt, nước quá nóng, chảy vào trong mắt cậu.
Lần tắm rửa này kéo dài nửa tiếng, Lạc Lâm Viễn ra ngoài liếc điện thoại di động, vội vàng dùng khăn lau tóc, tóc vẫn còn chưa kịp khô đã đi.
Tiểu Hùng đáng thương ở lại tiếp khách trong phòng làm việc, suýt chút nữa đã lôi hết cả đề tài ra để gợi chuyện. Chỉ là trước đó vị Du tiên sinh này còn rất thân thiện, không hiểu sao bây giờ lại lạnh nhạt quá, chỉ có đứa nhóc là hiểu chuyện, nịnh cô đến là bon miệng, mở miệng một cái là ngọt ngào gọi chị ơi.
Khi phát hiện ra Du Hàn liếc mắt về phía cửa ra vào đến lần thứ mười, còn nâng cổ tay nhìn đồng hồ, Tiểu Hùng tuôn mồ hôi như mưa, "Thật ngại quá, vườn trưởng bọn tôi khá là kỹ tính, bình thường anh ấy không như vậy đâu, hôm nay bận quá nên chắc còn phải thu dọn."
Du tiên sinh lại hỏi cô: "Vì sao cô nói tôi nhận nhầm người?"
Tiểu Hùng còn chưa trả lời thì cửa phòng làm việc bị đẩy ra, mùi hương sữa tắm ngọt ngào theo đó tràn vào. Cô thầm thở phào, đến khi nhìn thấy dáng vẻ của Lạc Lâm Viễn thì trái tim lại bị treo lên lần nữa.
Chẳng phải đã nói gặp phụ huynh thì trang phục phải chín chắn một chút sao? Sao vườn trưởng lại mặc một chiếc áo ngắn tay trắng in hình hoa hướng dương, đến cả tóc cũng không sấy khô, ăn vận không chỉnh tề, trông giống như học sinh cấp ba vậy?
Còn cả tình trạng làn da sau khi tắm nữa, khiến cho bản thân Tiểu Hùng là con gái mà còn thấy ghen tị kinh khủng.
Tiểu Hùng nhìn chằm chằm vào Lạc Lâm Viễn, nháy mắt ra hiệu cho cậu đi thay quần áo. Vườn trưởng bình thường rất lanh trí bây giờ lại đứng đây nhìn cô, mờ mịt hơi chớp mắt, một giọt nước rơi xuống khuôn mặt.
Cảnh tượng này khiến hô hấp của cô dừng lại, hóa ra khi giọt nước kết hợp với gương mặt của người đẹp trai thì lại có hiệu ứng đặc biệt như filter vậy, đẹp quá đi mất.
Quả nhiên được làm việc ở đây là một niềm hạnh phúc, Tiểu Hùng mê trai nghĩ thầm.
Lúc này Du tiên sinh đột nhiên đứng dậy khiến bọn họ đều nhìn sang, chỉ thấy anh đi tới trước bàn làm việc, lấy hộp gỗ đựng giấy ăn rồi khom lưng đặt lên khay trà cạch một tiếng, lực có vẻ mạnh.
Du Hàn: "Lau đi đã."
Vườn trưởng của bọn họ lúng túng đỏ mặt, mất tự nhiên rút mấy tờ giấy ăn lau mặt, còn nháy mắt về phía cô, ý bảo cô lên tiếng đi.
Tiểu Hùng cảm thấy chắc do hôm nay thời tiết quá nóng, vườn trưởng lại bận rộn rất lâu nên không còn tinh thần nữa, không thể làm gì khác đành phải nhờ cô ra tay.
Vì thế cô lại dùng bài cũ mà vườn trưởng hay dùng để thuyết phục phụ huynh tham gia đăng ký, nói về môi trường của bọn họ, năng lực giáo viên, hợp tác với bao nhiêu tổ chức, bình thường có rất nhiều hoạt động, trụ sở chính rất nổi tiếng ở Mỹ, vân vân...
Cô ở đó tốn công nói rất to, còn vườn trưởng thì ngồi bên cạnh nghịch ngón tay. Lúc này Du tiên sinh mới tham gia cuộc trò chuyện, thỉnh thoảng lên tiếng, mặc dù chỉ là những câu ngắn gọn.
Lạc Lâm Viễn trông rảnh rỗi không có việc gì làm nên ngồi ngây ra, thực tế thì cậu vẫn luôn dỏng tai lên nghe trộm. Chỉ là Du Hàn nói quá ít, đôi lúc mới mở miệng nói một tiếng, tai cậu nghe không có đủ.
Cậu mang theo một chút ích kỷ cá nhân, vừa muốn con của Du Hàn đến cơ sở này lại vừa không muốn nó đến. Cậu rất muốn gặp Du Hàn, nhưng nếu phải chứng kiến anh và vợ đến đón con thì cậu thật sự không chịu được.
Có lẽ Du Hàn sẽ không muốn đến đây đâu, dù sao nơi này cũng do người yêu cũ mở.
E rằng đây cũng là lần gặp mặt cuối cùng, cậu muốn tiếp tục nghe giọng của anh thêm một lát nữa, để nó khắc ghi trong lòng, thỉnh thoảng còn buông thả nhớ lại một chút.
Du Hàn kết hôn rồi cũng rất tốt, sau khi cậu rời đi, anh có thể trải qua cuộc sống của một người bình thường, rất... rất tốt.
Mũi cậu không nhịn được cay cay, lực vặn vẹo ngón tay càng ngày càng mạnh, giống như đang tự giày vò bản thân.
Lúc này có một bàn tay nhỏ bé thò sang, lòng bàn tay mềm mại xoa xoa ngón tay cho cậu, tay đứa trẻ mịn màng bụ bẫm. Lạc Lâm Viễn ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt đen láy tròn xoe của cậu bé.
Cậu chớp mắt, Vu Viên cũng chớp mắt, một giây sau đôi mắt tròn của nhóc cong thành hai vầng trăng lưỡi liềm, Vu Viên nhỏ giọng nói: "Sẽ đau đó."
Nói xong, đứa trẻ nhào vào đầu gối cậu, cái bụng tròn vo của nó đè lên bắp chân cậu, nhóc nói với cậu: "Ôm một cái."
Lạc Lâm Viễn muốn tiếp xúc với đứa bé nhiều hơn, một giây sau, cậu tự nhiên bế nó đặt lên đầu gối mình, còn hỏi nó có muốn ăn kẹo không.
Vừa mới nói xong, cậu vô thức nhìn sang Du Hàn, chột dạ nghĩ liệu anh có không vui không, cậu chưa nhận được sự đồng ý đã bế con trai anh.
Du Hàn nhìn hai người họ, nói với Vu Viên trong lồng ngực Lạc Lâm Viễn, "Ngoan nào."
Vu Viên chu mỏ, "Lúc nào con chẳng ngoan."
Nói xong, Vu Viên nhìn Lạc Lâm Viễn: "Kẹo kẹo."
Lạc Lâm Viễn cảm thấy đứa trẻ này rất ngoan, nhưng sao ngoại hình nó lại không giống Du Hàn tí nào cả. Nếu như giống một chút thì biết đâu cậu sẽ càng thích nó hơn, bớt đi lòng ghen tị nhớ nhung mà chiều nó hơn nữa.
Cậu cũng xấu xa thật đấy.
Từ sau khi trở thành vườn trưởng, bất cứ lúc nào trong túi Lạc Lâm Viễn cũng sẽ có kẹo, đây là phần thưởng dùng cho các bạn nhỏ.
Cậu bóc kẹo sữa, trước khi đưa thì kín đáo bảo Vu Viên há miệng ra, xem thử nhóc có bị sâu răng không. Trẻ con tuổi này không thể ăn quá nhiều kẹo.
Vu Viên oán trách nhìn bố mình, "Bố không cho em ăn."
Lạc Lâm Viễn cầm kẹo lúng túng, không cho ăn? Vậy rốt cuộc cậu nên cho hay không cho đây?
Lúc này Du Hàn đang nói chuyện với Tiểu Hùng chợt dừng lại, rướn người sang tự nhiên lấy kẹo trong tay Lạc Lâm Viễn bỏ vào miệng mình.
Hoàn toàn không giống như anh vừa nói bản thân mắc chứng không dung nạp lactose.
Vu Viên cảm thấy không công bằng, "Con cũng muốn mà."
Du Hàn trả lời: "Không được."
Vu Viên: "Vì sao bố lại được ăn?"
Du Hàn: "Bởi vì đó là bố."
Bạn nhỏ Vu Viên sắp bị tức chết rồi, nhóc cảm thấy bố mình còn ấu trĩ hơn cục cưng ba tuổi là nhóc đây.
Vu Viên mở to đôi mắt tỏ ra dễ thương để vòi kẹo Lạc Lâm Viễn. Lạc Lâm Viễn sao dám đưa trước mặt bố Du của nhóc, đành nhét kẹo vào túi áo của mình, khó xử lắc đầu một cái.
Vu Viên giả vờ giả vịt khóc lóc, vùi khuôn mặt nần nẫn vào ngực Lạc Lâm Viễn cựa quậy, "Thơm quá đi."
Du Hàn ở bên cạnh lạnh lùng nói chen vào, "Du Uyên, tự ngồi nghiêm chỉnh lại đi."
Vu Viên: "Không đấy, ngừi ta vẫn còn là bé cưng mừ."
Lạc Lâm Viễn xốc người đứa bé lên một chút, hỏi nhóc: "Em tên Du Uyên à? Uyên trong chữ nào vậy?"
Bình thường Vu Viên không thích học mặt chữ lắm nhưng cũng hiểu tên mình, quơ tay múa chân, ê ê a a, nói không rõ ràng.
Du Hàn nói: "Uyên trong uyên uyên(*)."
(*) uyên uyên = ngọn nguồn/ cội nguồn.
Lạc Lâm Viễn giật thót à một tiếng, vẫn không dám nhìn Du Hàn. Cậu thật sự đang như chơi trò né bóng, Du Hàn không nhìn cậu thì cậu nhìn lén anh, Du Hàn nhìn cậu thì cậu lại trốn tránh.
Đến lúc sau Tiểu Hùng thật sự cạn lời thì Du Hàn hỏi: "Học phí nộp luôn bây giờ sao?"
Tiểu Hùng hớn hở trong lòng, lại tự hào nhìn về phía vẻ mặt sợ hãi của vườn trưởng.
Thôi bỏ đi, hôm nay không trông cậy nổi vào vườn trưởng rồi. Tiểu Hùng nói: "Alipay hay WeChat ạ?"
Cuối cùng vườn trưởng cũng nhận ra thái độ làm việc của bản thân không tốt, chủ động rút điện thoại ra, thăm dò hỏi: "Chuyển khoản qua bạn tốt WeChat à?"
Du Hàn liếc nhìn điện thoại di động trong tay cậu, "Alipay, cảm ơn."
Lạc Lâm Viễn lặng lẽ thoát khỏi WeChat.
Lại chua xót nghĩ trong lòng: "Hầy, nếu Du Hàn đã kết hôn và có cuộc sống của mình, cậu vẫn không nên quấy rầy anh thì tốt hơn."
Mặc dù an ủi mình như vậy nhưng trái tim cậu vẫn như bị kiến cắn, vô cùng đau đớn.
Cậu quyết định sẽ xếp Du Uyên đến lớp học xa phòng làm việc của mình nhất, mắt không thấy tim sẽ không đau nữa.
Chuyển khoản xong xuôi, Du Hàn đứng dậy, chìa tay sang phía Vu Viên, "Đi thôi, về nhà."
Vu Viên trượt xuống khỏi lồng ngực Lạc Lâm Viễn, chạy lon ton đến cạnh bố, xoay người nói: "Anh ơi, chị ơi, bye bye nha."
Lạc Lâm Viễn vẫy tay, trước khi chia tay, cuối cùng cậu cũng lấy được dũng khí nhìn về phía Du Hàn.
Du Hàn cũng nhìn cậu, màu sắc tròng mắt rất đậm, Lạc Lâm Viễn không né tránh nữa mà nhìn anh chăm chú, "Tạm biệt."
Cũng không biết câu này tác động đến dây thần kinh nào của Du Hàn mà ấn đường anh nhô lên, sắc mặt rất kém, tâm trạng có vẻ đã xuống dốc.
Lạc Lâm Viễn ngậm miệng không nói nữa, muốn tát vào miệng mình một phát. Cậu như vậy thật sự rất đáng ghét, sau một thời gian dài gặp lại nhau, Du Hàn chào hỏi cậu trước, cậu không quan tâm tới người ta, cả quá trình cũng không chịu nói chuyện với anh, bây giờ đợi anh đi rồi mới nghẹn ra một câu tạm biệt.
Thái độ này như thể phớt lờ người khác, đổi lại là cậu thì cũng sẽ không vui nổi.
Chỉ là người yêu cũ, cũng không phải kẻ thù, biểu hiện của cậu không đúng mực rồi.
Lúc này Du Hàn hỏi: "Vườn trưởng, tên của Vườn hội họa Ngư Duyên cũng do trụ sở chính ở Mỹ tạo ra sao? Là Ngư nào, Duyên nào?"
Vu Viên cảm thấy nhóc biết câu hỏi này, "Bố, là cá nhỏ đó, lúc đi vào con thấy rồi."
Tiểu Hùng nói: "Không phải do trụ sở chính ở Mỹ đặt đâu, là do đích thân vườn trưởng bọn em đặt."
Vườn trưởng Lạc nhất thời không biết đáp lại thế nào, miệng không thốt nổi thành lời, cả gương mặt đỏ rần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]