Lạc Lâm Viễn không biết mình đã ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy, bên cạnh không có ai hết, tay chân vô lực, lồng ngực đau đớn khó chịu.
Thậm chí cậu còn đang thở oxy, cậu sao vậy?
Đúng lúc bác Ngô bưng cốc nước nóng tới, đối diện với đôi mắt tỉnh táo mở to của cậu, ông lập tức nước mắt lưng tròng, nhào tới bên mép giường bệnh, nắm tay cậu nghẹn ngào.
Thấy dáng vẻ này của bác Ngô, Lạc Lâm Viễn biết nhất định lần này bệnh của cậu cũng không nhẹ, ngay cả bác Ngô cũng bị dọa sợ.
Từ sau năm mười ba mười bốn tuổi, hình như cậu cũng không mắc bệnh nào nghiêm trọng thế này.
Lúc Lâm Thư ở nhà nhận được điện thoại Lạc Lâm Viễn đã tỉnh, bà thay ngay bộ quần áo rồi tới bệnh viện, mãi đến khi lên xe mới nhận ra tay mình vẫn còn dính thuốc màu.
Bà dùng khăn giấy và nước trên xe lau qua tay, đúng lúc xe chạy ra cổng chính. Lâm Thư vô thức nhìn ra cổng, cậu bé kia đã không còn chờ ở đó nữa.
Xem ra phương thức đơn giản mà thô bạo của Lạc Đình đã thực sự làm tan nát trái tim cậu ta, Lâm Thư không biết liệu điều này có nhẹ nhõm hơn so với trước đây không.
Những ngày qua bà cũng đã bình tĩnh lại, số người trong cộng đồng LGBT không ít, bà đã thấy nhiều rồi, chỉ là khi nó phát sinh trên người con trai mình, quả thật bà không thể bình tĩnh nổi, sợ nó còn quá trẻ, không biết trân trọng bản thân, ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-vien-2/1987941/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.