Có thể cảm nhận được ánh nhìn chú ý vào cậu dần dần chuyển đi, khóe miệng của Hòa Ngọc hơi nhếch lên, tiến thẳng vào trong mộng đẹp.
Tối nay còn phải thức khuya, ngủ bù trước đã.
Cậu ba quay về nhưng không đi thẳng về phòng.
Bảo vệ B báo cáo với anh ta: "Điều tra rõ rồi, đứa nhỏ tên là Tiểu Thạch Đầu, là một đứa ăn mày của thành phố A. Ba mẹ đã chết cả, nó sống nhờ vào việc lục tìm đồ ăn là chính. Đứa lớn tên là Hòa Ngọc, cũng là ăn mày, cũng lục thùng rác tìm đồ ăn để sống."
Dừng một chút, vệ sĩ B bổ sung: "Không biết tại sao bọn chúng lại gần cậu ba, chắc là vì để thu hút sự chú ý của cậu chủ."
Cậu ba không bất ngờ với mục đích của bọn họ, anh ta chỉ hơi cau mày, ánh mắt có phần không vui: "Ăn mày? Lục rác tìm đồ ăn?"
Vệ sĩ vừa nhìn là đủ hiểu cậu ba đang chê bai Hòa Ngọc rồi.
Người có tiền vốn rất căm ghét người nghèo.
Vốn nhờ vào gương mặt của Hòa Ngọc mà cậu ba mới nảy sinh vài phần hứng thú, song khi nghe đến đoạn cậu phải lục thùng rác để sống là cũng hết sạch hứng thú.
Quả nhiên, cậu ba vẫy tay: "Lôi nó ra ngoài rồi giết đi."
"Vâng..." Bảo vệ B quay về hỏi người phía sau: "Cậu ta đang ở đâu?"
Lập tức có người trả lời: "Đang ở phòng của cậu ba... nằm ngủ."
Bảo vệ B: "?"
Cậu ba cau mày, nhấc chân: "Ngủ? Tôi đi xem thử."
Vệ sĩ B: "..." Tên ăn mày đó mặc dù lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5060655/chuong-812.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.