Hòa Ngọc không ăn bao nhiêu đã đặt đũa xuống. Tiểu Thạch Đầu lại ăn một bữa lớn, cho đến khi không nuốt nổi chút nào nữa mới dừng lại, cậu bé trợn trắng mắt.
Hòa Ngọc đưa cho cậu bé một ly nước: "Ăn chậm chút, cũng có phải bữa ăn cuối cùng đâu."
Tiểu Thạch Đầu ngơ ngác, nhìn thẳng về phía cậu, không thể tin được: "Đây không phải bữa ăn trước khi chết sao? Không lẽ chúng ta còn có thể sống sót?"
Giỡn cái gì vậy?
Bọn họ đã đắc tội cậu ba, sao mà có thể sống?
Khóe miệng Hòa Ngọc nhếch lên, trong ánh mắt không có cảm xúc: "Anh không cho em chết, em tuyệt đối không chết được."
Giọng nói bình tĩnh, lại mang một sự ngang ngược và kiên định.
Cậu nhìn có vẻ vô cùng yếu ớt ốm yếu, nhất là trước mặt người Liên Bang khỏe mạnh khác thường, thật sự giống như đứa yếu đuối vậy.
Giọng nói cũng nhạt nhẽo, êm dịu trầm khàn, nhưng lại có sự thô bạo đến từ sâu thẳm trong linh hồn, khiến người chấn động.
Mọi người đều biết, Hòa Ngọc là kẻ ngoài yếu trong mạnh, thuộc tính trắng cắt đen.
Ban đầu, gần như mọi người đều tưởng rằng, một nhát rìu của Vạn Nhân Trảm có thể g**t ch*t Hòa Ngọc, mà bây giờ thì sao?
Cho dù là tình huống thế này, bọn họ cũng không cảm thấy Hòa Ngọc sẽ chết.
Nhiều khoảnh khắc nguy cấp như thế còn không chết.
Nếu như chết ở đây, vậy có vẻ như là có hơi hài hước.
Nhìn Hòa Ngọc thế này, Tiểu Thạch Đầu ngơ một hồi.
Sau đó, cậu bé bĩu môi, đỡ chiếc bụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5060654/chuong-811.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.