Đoàn Vu Thần nhìn về phía Eugene: "Ông nghĩ thế nào?"
Eugene đã lâu không lên tiếng, người thông minh như gã không thể nào không có cách giải quyết. Không nói chuyện rõ ràng là có vấn đề.
Bị người khác gọi tên, Eugene ngây người.
Lúc này, gã đang nhìn chằm chằm Hòa Ngọc, nhìn không chớp mắt. Hòa Ngọc thật sự không nghĩ ra biện pháp tốt hơn, phải bảo bọn họ nghĩ cách.
Càng nghĩ Eugene càng cảm thấy có chút không đúng. Hòa Ngọc không phải con người như vậy.
Rốt cuộc tại sao cậu ta lại gấp gáp muốn cắm ba lá cờ vào ngày mai?
Dường như nghĩ đến chuyện gì đó, đồng tử của Eugene bỗng nhiên co lại: "Không đúng, không được trì hoãn nữa, phải mau chóng giải quyết chuyện này thôi."
Đoàn Vu Thần nhíu mày: "Tại sao?"
Eugene nhìn chằm chằm tròng đen trong mắt Hòa Ngọc: "Lúc cờ của Hắc doanh xuất hiện, có phải người của Hồng doanh sẽ cảm nhận được rõ ràng, thậm chí cảm nhận được vị trí không?"
Mọi người nhất thời ngây ra, trong nháy mắt tất cả đều nhìn về phía Hòa Ngọc.
Bọn họ chờ đợi một lời phủ nhận, hy vọng Hòa Ngọc sẽ phủ nhận chuyện đó.
Nhưng Hòa Ngọc lại gật đầu, bình tĩnh nói: "Đúng vậy, hơn nữa, nếu không có gì ngoài ý muốn, ngày mai hai thành chính sẽ nhận mệnh lệnh mới."
Quan Cư hỏi: "Mệnh lệnh gì?"
Tuy hỏi nhưng dường như gã đã biết trước đáp án, vẻ mặt của những người khác cũng phức tạp y như vậy.
Hòa Ngọc nói: "Giết sạch đồ chơi."
Không phải không thể tính toán kỹ hơn mà là không có thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5060571/chuong-728.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.