Mặt ông ta hiện ra bối rối, mặt trên thân cây nhăn lại. Quả thật là có bí mật chưa nói ra.
Eugene nhìn thấy tất cả mọi thứ, khuôn mặt đeo mặt nạ vô cảm, ánh mắt lạnh lùng: "Chúng ta cùng một doanh, Hòa Ngọc làm gián điệp của hai doanh, cực kỳ nguy hiểm. Tất cả đều là vì mấy người nhưng mấy người, vẫn không hề tin tưởng cậu ấy."
"Không phải vậy." Lão Tùng Thụ vô thức phản bác.
Nguyên Trạch cười lạnh: "Thế tại sao ông còn che giấu bí mật khác nữa, tại sao lại không tin tưởng cậu ấy?"
Lão Tùng Thụ nghiến răng không nói gì, dáng vẻ giống như rất khó nói.
Thành Chiêu nói đầy ẩn ý: "Quên đi, cứ để cho Hắc doanh bị hủy diệt đi, dù sao chúng ta đi theo Hòa Ngọc còn có thể sống được, dù sao cậu ta cũng là Tướng quân của Hồng - Lục doanh."
Trảm Đặc đổ thêm dầu vào lửa: "Đúng vậy, ai đó muốn cậu ta thật lòng giúp đỡ trận doanh nhưng lại không tin tưởng cậu ta thế?"
Cách Đới nhảy ra khỏi hố bùn, khịt khịt mũi, đôi mắt lạnh lùng: "Thành phố dưới lòng đất này, ai thích đào thì đào đi, mấy người không tin tưởng Hòa Ngọc chính là không tin tưởng chúng tôi. Vậy việc gì chúng tôi phải cúc cung tận tụy chứ, đi theo Hòa Ngọc gia nhập vào Hồng doanh là được rồi."
Giọng nói của Seattle nhàn nhạt: "Gia nhập Lục doanh là được rồi, nhìn tình thế bây giờ, Lục doanh sẽ thắng đấy, Hồng - Hắc doanh sớm muộn cũng bị tiêu diệt."
Bọn họ phối hợp với nhau, "hát" xong vở kịch sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5060537/chuong-694.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.