Lão Tùng Thụ không khóc, ông ấy thở dài nói: "Vương đã không còn, người kế thừa vị trí Vương cũng đã bị giết, thành thị bị phá hủy, Hắc doanh chúng tôi gần như bị diệt vong, đám đồ chơi trốn thoát tham sống sợ chết, gian khổ lắm mới sống tới bây giờ."
Đây là toàn bộ quá trình phát triển của Hắc doanh cho đến nay, quá trình phát triển của Hồng - Lục doanh cũng nằm trong đó.
Quá khứ có hơi bi thương, nhưng thực ra khá đơn giản, nghe là hiểu ngay.
Lão Tùng Thụ đã nói những thứ cần nói, ông ấy nhìn Hòa Ngọc: "Hòa Ngọc đại nhân, đây là tất cả thông tin mà tôi biết được, ngài còn muốn biết thêm gì nữa không?"
Mặt Nạ Eugene đứng lên, cau mày hỏi ông ấy: "Mỗi doanh đều có truyền thừa và cờ của riêng mình, Vương của mấy người đã không còn, thành cũng bị phá hủy, vậy thì truyền thừa và cờ ở đâu?"
Lão Tùng Thụ lắc đầu thở dài nói: "Vương chết rồi, không ai biết truyền thừa ở đâu, cũng không ai biết truyền thừa là cái gì. Hơn nữa, mấy năm nay cũng không có người cảm nhận được truyền thừa của Hắc doanh, vậy nên..."
Vì vậy Hắc doanh rất có thể không còn truyền thừa nữa.
Không có truyền thừa, đương nhiên cũng không thể tạo ra cờ được nữa, cho dù tạo ra cũng bị Hắc Lục doanh chặt đứt, truyền thừa và cờ đã không còn.
Hòa Ngọc nhìn ông ấy, thản nhiên nói: "Đây là những điều ông muốn nói sao?"
Lão Tùng Thụ gật đầu.
Hòa Ngọc đứng trên Phong Hỏa Luân, giọng nói bình tĩnh thờ ơ: "Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5060536/chuong-693.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.