Tướng quân Côn Hồi trầm tư suy nghĩ.
Hòa Ngọc nói đầy ẩn ý: "Sao? Ngươi không chứng minh được à?"
Vẻ châm biếm "Ta đây nhìn thấu ông" đều viết hết lên mặt cậu. Dường như cậu chắc chắn rằng người đối diện không thể tự chứng minh được.
Theo bản năng, Tướng quân Côn Hồi phản bác: "Ai nói ta không chứng minh được?"
Hòa Ngọc bảo: "Vậy ngươi bắt đầu đi."
Tất cả mọi người đều nhìn tướng quân Côn Hồi, trong đó có cả Hoàng thượng.
Hoàng thượng rất tin tưởng vị tướng quân Côn Hồi này, nhưng vì thắng lợi của Hồng doanh, hắn phải chứng thực, có được bằng chứng chính xác.
Tướng quân Côn Hồi suy nghĩ một lát, nói với Hoàng thượng: "Bẩm Hoàng thượng, tiên Hoàng trước khi băng hà đã giao ngài cho thần. Tiên Vương đã nói, có ngài là có thần, khi ấy Hồng doanh mới có thể giành được thắng lợi. Trước đây, thần đã từng hứa với Hoàng thượng."
Khuôn mặt Hòa Ngọc chẳng mảy may thay đổi: "Chứng minh như thế không có hiệu lực."
Tướng quân Côn Hồi: "Sao lại không chứng minh được?"
Hòa Ngọc nhìn ông ta một cái rồi nhìn về phía Hoàng thượng: "Hoàng thượng, ngài cảm thấy rằng lí do thoái thác này của ông ta có thể dùng để chứng minh không?"
Hoàng thượng trầm tư một lát, lắc đầu.
Dĩ nhiên là không thể chứng minh được, Cục Bột Trắng cũng vừa nói y hệt vậy.
Cả hai đều hiểu, hơn nữa Cục Bột Trắng đã đề cập đến nó đầu tiên.
Không chỉ có Hoàng thượng trầm tư, ánh mắt của tất cả thủ vệ đều trở nên phức tạp, hết nhìn tướng quân Côn Hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5060490/chuong-647.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.