Đồng tử của Hoàng thượng và Tướng quân Côn Hồi co rụt cùng một lúc.
Tướng quân Côn Hồi khiếp sợ: "Sao ngươi biết?"
Hòa Ngọc nhìn ông ta, cười lạnh: "Sao à? Bây giờ ta nói ngươi mới biết hả, ta không nói thì ngươi biết sao được."
Côn Hồi: "..."
Ông ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Hoàng thượng ngồi trên cao lại dao động thêm một lần nữa. Vốn ông ta vẫn kiên định nghĩ rằng Côn Hồi hình người mới là Tướng quân Côn Hồi, nhưng Cục Bột Trắng này lại nói ra những chuyện bí mật như vậy.
Eugene cũng ngơ ngác, gã không nghe thấy Lăng Bất Thần nói chuyện này.
Vì thế, gã ở trong nhóm gào lên: "Hòa Ngọc, Hòa Ngọc, sao cậu lại biết?"
Hòa Ngọc đáp: "Đoán."
Với thân phận của Tướng quân Côn Hồi này, năm nào cũng kinh qua vài trận đánh lớn, bị thương là chuyện như cơm bữa, trong bất kỳ hoàn cảnh nào tính mạng cũng có thể ngàn cân treo sợi tóc. Thế nhưng, ông ta lại cố tình nhắc chuyện khi Hoàng thượng còn bé mà Hoàng thượng lại có vẻ cảm động.
Rất dễ để đoán ra rằng ông ta bị thương là vì Hoàng thượng.
Nghe vậy, Eugene và Vạn Nhân Trảm đều thở phào nhẹ nhõm.
Hay lắm, Cục Bột Trắng này vẫn là Hòa Ngọc, không phải là Tướng quân Côn Hồi gì đó.
Bọn họ cũng sắp sửa bị đùa đến mơ hồ.
Sau khi xác định chắc chắn, Eugene lại trầm tư.
Hòa Ngọc: "Ngươi nói tiếp đi. Ta xem ngươi nói ra được cái gì nữa."
Côn Hồi nắm chặt hai tay thành nắm đấm, cắn răng: "Ba ngày trước, ta đã báo cáo với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5060491/chuong-648.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.