Hòa Ngọc nhìn gã.
Trên tay của Eugene xuất hiện máy cưa điện, trong mắt hiện lên sát khí: "Tôi đã là người hầu của cậu, vậy nếu cậu chết ở đây, có phải tôi có thể càn rỡ nổi giận đi điều tra, thấy Louis đúng không, chủ nhân thân yêu của tôi?"
Bởi vì Hòa Ngọc nói từ "giúp việc", Eugene trở nên tức giận.
Gã thân là cao thủ của hành tinh Cơ Giới, bây giờ là tuyển thủ có năng lực chiến đấu nằm ở top đầu của Show sống còn đỉnh lưu, Eugene không sợ có thể gặp phải nguy cơ, gã cũng không tin không cách nào dùng đầu của chính mình để tìm hiểu chân tướng. Sau khi có suy nghĩ này, Hòa Ngọc có thể “lĩnh cơm hộp” rồi.
Gã giơ tay lên, máy cưa điện lao về phía cổ Hòa Ngọc.
Hòa Ngọc bình tĩnh nhìn gã, nhẹ giọng đáp: "Ồ."
Âm thanh này là một phản ứng rất kiêu ngạo đối với câu "chủ nhân thân yêu của tôi" của gã.
Eugene: ".." Trong cơn tức giận, gã vung máy cưa điện xuống một cách thô bạo. Hòa Ngọc vẫn không nhúc nhích, bình tĩnh nhìn gã, trên mặt cũng không có một tia sợ hãi.
Máy cưa điện của Eugene dừng lại bên cạnh cổ của cậu, gã nghi hoặc hỏi: "Cậu không sợ sao? Không xin tha sao?"
Kỳ lạ, kỳ lạ quá.
Hòa Ngọc giơ tay lên, đẩy chiếc kính không độ trên mũi, nhẹ giọng nói: "Bởi vì anh sẽ không giết tôi, cũng không thể giết tôi, nếu như tôi chết rồi, các anh muốn ra ngoài, e rằng cũng vô cùng khó khăn."
Eugene: "Tại sao?" Lông mày gã nhíu lại, gã không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5056159/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.