Hòa Ngọc ném bọn Trấn Tinh, Eugene lại đằng sau, cậu trốn trên đầu bé mèo lớn, cùng nó đi tới chỗ đã được nó chỉ dẫn, trời đã sẩm tối, nhiệt độ bất ngờ hạ xuống, nhưng Hòa Ngọc vùi mình trên đầu của bé mèo lớn vô cùng ấm áp.
Hòa Ngọc nắm quần áo thật chặt, bé mèo lớn hưng phấn nhảy mấy cái, nhanh chóng phóng qua một đỉnh núi khác.
Lông bé mèo lớn này thật thoải mái.... Nếu có thể dùng nó làm một cái áo lông thì tốt biết bao.
Lúc Hòa Ngọc đang xuất thần, Hàn Băng thú đột nhiên dừng lại, hưng phấn kêu lên: "Ngao, ngao!"
Hòa Ngọc đang muốn đi qua xem, móng vuốt của Hàn Băng thú thật cẩn thận ôm lấy cậu từ trên đầu nó để xuống dưới đất, đặt bên cạnh nó, móng vuốt đầy lông xù nhẹ nhàng đẩy đẩy từ phía sau lưng cậu. Ra hiệu cho cậu nhìn về phía trước.
Hòa Ngọc nhìn qua, lập tức có chút kinh ngạc, không nỡ chớp mắt nhìn quang cảnh đang hiện ra trước mắt.
Trong cơn gió lạnh thấu xương, trên núi băng se lạnh dựng đứng, giữa băng tuyết cứng rắn lạnh giá, từng đóa từng đóa hoa trong suốt, trắng nõn như băng mọc ở đó. Như tác phẩm điêu khắc từ thủy tinh, đứng thẳng trong đêm tối và giá lạnh.
Trời đã tối hẳn, mặt trăng ló ra, ánh trăng sáng tỏ chiếu lên hoa băng, phản xạ ánh sáng sắc bén lạnh lùng giống như hoa quỳnh trong đêm đen vĩnh hằng, đẹp tới khiến người ta rung động.
Đóa hoa không quá cao, chỉ cao cỡ nửa người, cánh hoa trùng trùng điệp điệp, óng ánh sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5056118/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.