Mọi người: "..."
Đám người trơ mắt nhìn con cá cuối cùng bị ăn mất, những người trong cuộc tranh đoạt như mất hết hơi sức, uể oải thả tay xuống, ngồi xổm bên cạnh đống lửa, vẻ mặt vô cùng thất vọng.
Con mèo lớn này, thật quá đáng mà! Chẳng chừa lại cho bọn họ dù chỉ là một con cá.
Hòa Ngọc nói: "Bé mèo lớn, dẫn đường."
Bé mèo lớn duỗi móng vuốt ra, vô cùng cẩn thận nắm lấy Hòa Ngọc, đặt cậu l*n đ*nh đầu.
Đám người Eugene và Cách Đới liếc nhìn nhau, lập tức đuổi theo. Đồ ăn thường ngày của Hàn Băng thú chắc chắn rất tốt, bọn họ đi theo sau nhìn thử xem có may mắn nhặt được thứ gì không. Trang bị không phải chỉ có thể nhận được khi qua ải.
Nghĩ tới đây, bọn họ tăng tốc bước chân lên.
Bé mèo lớn quay đầu lại, đôi mắt xanh như nước lạnh buốt, đối diện tầm mắt của bọn họ. Sau đó, nó vươn cái móng vuốt đầy lông xù, đập một chưởng xuống, hoặc là đánh bay, hoặc là đập xuống tuyết, để lại chỗ đó một cái hố sâu.
"Bịch!"
"Bịch, bịch!"
Tiếng rơi xuống đất vô cùng quen thuộc lại lần nữa vang lên.
Trấn Tinh ngồi xổm bên cạnh đống lửa không lại gần chỗ bọn họ: "..." Cho nên cần gì phải làm thế chứ? Ngay cả con cá cũng chẳng giành được mà còn mơ tưởng tới việc có thể cướp được cái gì khác sao? Suy nghĩ quá nhiều rồi!
Eugene lại bị đánh bay chỉ có thể bó tay, gã đỡ lấy cơ thể toàn máy móc sắp bị đánh tan ra thành từng mảnh của mình, nghiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5056117/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.