Khóe miệng Hòa Ngọc thu lại, trông vô cùng bình tĩnh. Cậu đưa tay lên đẩy kính, che đi sự nghi ngờ trong ánh mắt sâu thẳm của mình.
Phía sau, Eugene hô lên: "Hòa Ngọc, bọn tôi dọn dẹp sạch sẽ rồi, có thể..."
Hòa Ngọc quay đầu ngắt ngang gã, khẽ mỉm cười. "Vậy anh đi làm những chuyện khác đi."
Eugene, Cách Đới, Thành Chiêu, Nguyên Trạch đi vác củi từ dưới núi lên.
Đúng vậy, họ như khổ sai, từng bước từng bước một vác củi từ dưới núi lên, cực khổ leo l*n đ*nh núi đáng sợ này lần thứ ba, đi vào núi tuyết trắng xóa.
Thiên đường băng tuyết lạnh đến thấu xương nhưng họ vẫn phải nhẫn nhịn leo lên. Chỉ bởi vì sau khi dọn dẹp sạch sẽ vết máu thì Hòa Ngọc nói: "Mèo của tôi muốn ăn cá nướng, các người xuống núi vác ít củi lên đi."
Là mèo muốn ăn sao? Con mèo đó ăn cá mặn trông rất thỏa mãn kia kìa. Rõ ràng là Hòa Ngọc muốn ăn. Nhưng họ cũng không còn cách nào khác, họ muốn sống tiếp, họ không muốn bị Hàn Băng thú cắn chết, cho nên họ chỉ có thể xuống núi, hì hục vác củi lên núi.
Cho dù họ có là Liên Bang những người mạnh, vác củi cũng rất nhẹ nhàng nhưng đường lên núi không dễ đi chút nào, mỗi bước đi đều rất khó khăn. Mỗi bước đi đều như đang chịu giày vò, vô cùng đau đớn.
Cách Đới không nhịn được nữa lên tiếng mắng: "Đm, Hòa Ngọc quá đáng thật, đúng là quá khinh người!"
Eugene thở hổn hển, cũng không phục: "Dựa vào gì mà Trấn Tinh có thể ở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5056111/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.