“Mọi chuyện tôi làm thì tôi chịu. Em gái tôi vô tội.”
Nghe Vô Ưu nói, Âu Thiếu nhíu mày càng thêm phần tức giận.
“Vẫn còn có thể nghĩ tới người khác được sao? Được.”
Anh buông tay ra khỏi miệng của cô, đôi mắt trừng lên đáng sợ vô cùng.
Không nói một lời nào rồi quay người rời đi.
Cho dù cô có bị đánh hay hành hạ tới chết cũng không sao, chỉ cần em gái được bình an thì mọi thứ cô làm đều xứng đáng.
Cứ ngỡ mọi thứ đã xong, nhưng vài phút sau thì anh đã quay trở lại, trên tay còn theo một nắm gì đấy rồi vứt xuống đất ngay trước mặt cô.
“Ăn hết nó. Tôi sẽ không động gì đến em gái cô, ngược lại còn chăm sóc cho đến cuối đời.”
Cô nhìn xuống cái thứ đang vương dưới đất kia mà tá hoả kinh ngạc trong lòng.
“Đây không phải là đậu phộng sao?”
Thứ mà cô bị dị ứng từ khi sinh ra, chỉ cần ăn một chút thôi khắp người sẽ nổi mẩn đổ trở nên ngứa ngáy vô cùng khó chịu, nặng thì có thể chết.
Rõ ràng biết cô bị dị ứng cơ mà?
Anh ép cô ăn là muốn làm thử cô hay muốn giết chết cô?
“Còn trần trừ gì nữa? Vô Ưu! Cô sợ rồi sao?”
Cô cười nhạt “Sợ sao? Âu thiếu nếu tôi ăn chúng, anh sẽ không làm gì con bé đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì anh đừng nuốt lời.”
Dứt lời, bàn tay nhỏ bé của cô với lấy một hạt đậu phộng, chậm rãi rồi cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thu-trong-anh/2759572/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.