Vô Ưu bất lực không thể phản kháng, cho dù biết là ả đứng sau thì đã sao? Ở trong cái căn nhà này thì làm gì có ai đứng về phía hai chị em cô?
Khoé miệng mấp mấy như định nói đấy thì bất chợt tiếng còi cảnh sát vang lên chói tai, âm thanh phát ra từ phía dưới tầng.
Vô Ưu trợn tròn mắt kinh ngạc, ánh mắt không thể che giấu đi sự tức giận mà nhìn thắng vào đôi mắt nham hiểm của Thanh ý, lớn tiếng.
“Cô nói dối. Tại sao lại báo cảnh sát?”
Thanh Ý thấy bộ dạng này của Vô Ưu thì hả hê lắm, ả bật cười thành tiếng như một kẻ đã thắng tuyệt đối trong trò chơi này.
“Cô nói xem Vô Ưu? Cơ hội tốt thế này thì làm sao tôi có thể bỏ qua cho được.”
Đáng lẽ ra cô phải nhận ra ngay từ đầu mới đúng, Thanh Ý vốn là kẻ nham hiểm khó lường, một kẻ đơn thuần an phận như cô thì sao có thể hiểu hết được?
Hiện tại bây giờ, trước mắt cứ gánh tội cho em gái, việc còn lại cứ để cảnh sát điều tra làm rõ. Cô không thể để em gái ngồi tù một cách oan ức như thế.
Nghĩ tới đây, Vô Ưu không màng tới lời nói của Thanh ý mà dùng sức đẩy mạnh ả ta ra mất đà ngã bệp xuống đất.
“Á!” Thanh Ý kêu lẻn một tiếng đau bất ngờ.
Ngay lúc này Vô Ưu cũng đã đi tới được chỗ con dao giết người kia, vội vàng cầm nó lên dùng vải áo lau sạch dấu vân tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thu-trong-anh/2759574/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.