“Anh Thiết, anh giả ngu hay là thật sự không biết vậy? Đã có bao nhiêu người tra nguyên nhân cái chết của mẹ anh Hàn rồi chết ngoài ý muốn rồi? Nếu em qua bên kia, bị người có lòng biết được thì có lẽ em cũng gặp nguy hiểm.” Kỷ Hi Nguyệt nhún vai, nói.
Vẻ mặt Thiết Quý Hoành trở lên ngưng trọng, sau đó gật đầu nói: “Không phải anh không biết, nhưng không nghĩ đến điểm này, em nói như thế thì thật sự có khả năng. Chẳng qua anh nghĩ lần này hai người chúng ta du lịch, chắc chắn sẽ không nhiều người biết.”
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Mặc kệ đi, dù sao sớm muộn gì cũng phải đi xem, nếu anh Thiết đã định rồi, chúng ta cứ quyết định như vậy đi. Ngày mai mấy giờ, xuất phát ở đâu?”
“Ngày mai sáu giờ, ở mái nhà tòa lầu này, máy bay trực thăng đến bên kia là hơn tám giờ. Có thể đi trường Luật kia của em trước, buổi trưa chúng ta đi bờ biển du ngoạn, buổi tối anh dẫn em đi hộp đêm ở La Mã, rất nổi tiếng, sáu giờ sáng ngày hôm sau lên đường trở về, thế nào?” Thiết Quý Hoành nói.
Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ một lát, nói: “Ok, vậy quyết định thế đi. Anh Thiết, nhắc lại lần nữa, không cần có suy nghĩ không an phận với em, em chỉ đối xử với anh như anh cả mà thôi, đừng để anh Hàn đau lòng thù hận, cũng đừng để em hận anh.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong lau miệng đứng dậy.
“Vậy anh Thiết, ngày mai sáu giờ gặp nhau ở mái nhà.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-cuc-sung-vo-truoc/4227976/chuong-1093.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.