“Vậy mà em cũng tin, bình thường đàn ông cũng chỉ có chút ý nghĩ với phụ nữ mà thôi, nói thì quang minh chính đại, thật ra chính là cầm thú đội lốt người.” Triệu Húc Hàn rất ít nói những loại lời này, có thể thấy được anh cực kỳ bất mãn với Thiết Quý Hoành.
Kỷ Hi Nguyệt cười khanh khách nói: “Anh thì sao? Không phải anh nói giữ gìn cho em ba năm sao?”
Triệu Húc Hàn sửng sốt, lập tức nói: “Cuối cùng không phải cũng biến thành cầm thú, khiến em bị bệnh tâm lý à?” Lời này vừa nói ra, trong lòng Triệu Húc Hàn đau nhói, rất áy náy.
Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc, không nghĩ tới Triệu Húc Hàn lấy chuyện này để làm ví dụ phản bác, nhưng giống như rất có sức thuyết phục, chẳng qua là khoảng thời gian này hơi dài, ba năm sau mới biến thành cầm thú.
“Đừng tự trách, đó là trừng phạt em, ba năm em cũng không đối tốt với anh còn tổn thương anh, là ông trời trừng phạt em, thật đó.” Kỷ Hi Nguyệt ôm đầu của anh, nhớ tới kiếp trước mình tìm đường chết, trong lòng không khỏi thổn thức.
Triệu Húc Hàn ôm eo của cô, hồi lâu mới nói: “Em không trách anh, nhưng cơ thể em trách anh, anh nghĩ có phải cũng muốn trừng phạt anh ba năm hay không.”
“Cái gì!” Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, logic này quả thật tuyệt: “Làm sao có thể, ba năm? Chẳng lẽ bệnh tâm lý của em phải ba năm mới khỏi, đây không phải là trừng phạt anh, mà là trừng phạt em! Có thể nhìn mà không thể ăn, trừng phạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-cuc-sung-vo-truoc/4227977/chuong-1094.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.