“Ha ha ha, Tiểu Nguyệt, anh còn chưa thấy qua người tự nói chính mình thành phụ nữ thô tục, em là dạng phụ nữ gì, anh nghĩ anh đã hiểu được phân nửa. Chính vì do hiểu được phân nửa, cho nên càng thêm thích, càng muốn tìm hiểu nhiều hơn.” Thiết Quý Hoành dùng lời ngon tiếng ngọt.
“Oẹ!” Kỷ Hi Nguyệt làm động tác buồn nôn: “Anh Thiết, anh còn để cho em ăn cơm không? Anh thích em cũng vô dụng, em phải nói bao nhiêu lần hả. Ngoại trừ anh Hàn thì người đàn ông nào nói lời ngon tiếng ngọt với em, em nghe cũng sẽ buồn nôn.”
“Em thật đúng là không chừa một chút thể diện cho anh.” Thiết Quý Hoành cười lắc đầu.
“Đó cũng là do chính anh không cần thể diện, bằng không sao lại ra điều kiện để cho chính mình khó chịu như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi, xem thường anh ta ra mặt.
“Được được được, anh phát hiện anh vĩnh viễn không nói lại em, chẳng trách em làm phóng viên.” Thiết Quý Hoành nói ra làm cho sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt hơi thay đổi, lập tức nói: “Xem ra anh Thiết thật sự đi tìm hiểu em kĩ càng rồi, là tên đần Triệu Vân Sâm đó nói?”
“Cậu ta có thể biết cái gì? Em toàn nói cậu ta là tên đần, chẳng qua phải nói thật, Vân Sâm vẫn chưa hết hy vọng với em, nói phải quay lại với em, nói em và Triệu Húc Hàn ở cùng nhau là vì em bị cậu ta đá cho nên nổi điên lên, đây là vì muốn kích thích cậu ta, có phải hay không?” Thiết Quý Hoành buồn cười nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-cuc-sung-vo-truoc/4227975/chuong-1092.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.