Kỷ Hi Nguyệt vội vàng vỗ cô ấy nói: "Con gái mà, có ai không từng gặp qua mấy tên cặn bã, trước đó không phải tớ còn gặp phải Triệu Vân Sâm sao?"
"Khác chứ, ít nhất anh ta không phải biến thái." Trần Manh Manh nghĩ đến mình bị bạn trai bán, loại chuyện này nói ra chỉ sợ không ai dám tin.
"Nói cũng phải, may mà không tạo thành sai lầm lớn, nhưng, Manh Manh, nếu cậu vẫn nên đi làm chứng, dù sao bắt được bọn họ mới tốt, sau này sẽ không còn ai bị hại nữa, cậu phải dũng cảm lên." Kỷ Hi Nguyệt nói.
Trần Manh Manh nhìn Kỷ Hi Nguyệt, lập tức ôm lấy cô nói: "Tiểu Nguyệt, cám ơn cậu, nếu không có cậu, tớ cũng không biết phải làm sao nữa." Nói xong nước mắt lại rơi.
"Chúng ta là bạn tốt mà, tớ không thấy cậu đương nhiên sẽ phải đi tìm, may mà không đến muộn." Kỷ Hi Nguyệt cũng rất sợ hãi, may mà lịch sử không tái diễn mà bị cô thay đổi.
"Ừ, cám ơn cậu, nhưng đêm nay tớ có thể đến chỗ cậu ngủ được không, tớ sợ tớ thế này sẽ để mẹ phải lo lắng." Trần Manh Manh chớp hai mắt đẫm lệ nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: "Đương nhiên được rồi." Nhưng nói xong cô lại ngây ngẩn cả người, dẫn Trần Manh Manh về tiểu khu Phong Nhã? Nhất định sẽ gặp phải Triệu Húc Hàn.
Cô có thể dẫn cô ấy về toà nhà Tiểu Dương trong hoa viên Thiên Tinh, nhưng cô đã hứa với Đại Ma Vương sẽ sớm trở về, phải làm sao bây giờ?
Trần Manh Manh tựa vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-cuc-sung-vo-truoc/1515521/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.