Kỷ Hi Nguyệt bên này lộ ra vẻ kinh ngạc, Đại Ma Vương muốn gặp Trần Manh Manh sao?
Nhưng thôi cũng được, dù sao sớm muộn gì bạn thân là phải biết đến sự tồn tại của người đàn ông có ảnh hưởng lớn đến cô này.
"Tôi sẽ về muộn." Triệu Húc Hàn lại gửi đến một tin nhắn.
Kỷ Hi Nguyệt vừa thấy, dở khóc dở cười, anh đây là có ý gì, là để cho Trần Manh Manh đến tiểu khu Phong Nhã ngủ xong, anh mới trở về, thế cô có nên chờ anh hay không?
Dù sao chuyện đêm nay, lão Khôi nhất định sẽ nói hết ra.
"Có muốn em chờ anh không?" Kỷ Hi Nguyệt trả lời.
Triệu Húc Hàn lại im lặng một hồi, lập tức trả lời lại hai chữ: "Tùy em."
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy hai chữ này thì ngạc nhiên, đây là muốn cô đợi đúng không, Đại Ma Vương quá kiêu ngạo đi, còn bảo cô tự chọn nữa, chỉ sợ đêm nay không đợi anh, cho anh một lời giải thích thì ngày mai cô sẽ gặp tai họa mấy thôi.
Chiếc xe nhà họ Tiền trực tiếp đưa Kỷ Hi Nguyệt về tới bãi đỗ xe của tiểu khu Phong Nhã rồi mới rời đi.
"Tiểu Nguyệt, cậu ở đây sao?" Trần Manh Manh xuống xe thì có phần lờ mờ.
"Ừ, là nhà của bạn cha tớ, rất gần đài truyền hình." Kỷ Hi Nguyệt nói, trong lòng có phần áy náy nho nhỏ, cô lừa bạn thân của mình, có phải quá lắm không?
Nhưng Triệu Húc Hàn không phải người bình thường, đây là vấn đề riêng tư của anh, không có sự đồng ý của anh, cô cũng không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-cuc-sung-vo-truoc/1515522/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.