Kỷ Hi Nguyệt ôm chặt Trần Manh Manh toàn thân run rẩy, vỗ lưng cô ấy để cô ấy hòa hoãn xuống: "Không sao, đã không sao rồi, ngoan, đừng khóc." "Các người là ai!" Đới Thành Công nhìn Kỷ Hi Nguyệt, lại nhìn lão Khôi, không nghĩ tới lúc này lại có người xông tới. "Cặn bã, súc sinh!" Trong mắt lão Khôi toát ra sát khí. "Cậu là ai mà dám quản chuyện của ông." Đới Thành Công nhấc chân, gương mặt như hung thần ác sát đi về phía lão Khôi. "Lão Khôi, trói ông ta lại, còn có cả Chu Dân ở bên cạnh nữa, báo cảnh sát!" Kỷ Hi Nguyệt nói với lão Khôi. Đới Thành Công vừa nghe liền biết thằng nhóc thối Chu Dân kia không giải quyết tốt hậu quả, trong lòng tức giận, nhưng nghe thấy hai chữ báo cảnh sát thì có phần kinh hoàng. "Báo cảnh sát cái gì, ông đây còn chưa làm gì cả, là Chu Dân đưa tới đây một con bé mà thôi, các người cho rằng có thể làm gì tôi?" Đới Thành Công cười lạnh nói. Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Tiền Giang Thành dẫn theo bốn bảo vệ vọt tới. "Manh Manh, Tiểu Nguyệt, không sao chứ!" Tiền Giang Thành sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, chẳng may Kỷ Hi Nguyệt gặp chuyện không may, anh ta sẽ bị cha mình đánh chết. Hơn nữa lúc tới phòng an ninh, vừa lúc nhìn thấy lão Khôi đá cửa phòng trên camera, Kỷ Hi Nguyệt xông vào, anh ta sợ tới mức vội vàng gọi người đi. "Em không sao, anh đi canh trùng cái tên Chu Dân ở phòng bên cạnh đi, hai người này tội ác ngập trời, phải giải đến cục cảnh sát." Kỷ Hi Nguyệt đỡ Trần Manh Manh đứng dậy. Trần Manh Manh bị trói xong lại vùng vẫy nê trên người có rất nhiều dấu vết bị ngược đãi, cực kì chật vật, quan trọng nhất là bây giờ toàn thân cô ấy còn đang phát run. Đới Thành Công nhìn thấy nhiều người đến thì cười cười nói: "Được thôi, cục cảnh sát thì cục cảnh sát, ông đây cũng chưa làm gì, xem mấy người định tội tôi thế nào."
"Cái gì cũng chưa làm phải không!" Kỷ Hi Nguyệt đi tới, "Ông cho là ông làm những chuyện này thì không ai biết sao? Tôi đây sẽ nhìn xem ông có thể ngồi tù hay không, nhưng ngồi tù đã quá có lợi cho tên cặn bã chuyên làm hại phụ nữ như ông rồi!" Nói xong cô đá một cước vào ngay đũng quần của Đới Thành Công. "Á!" Nhất thời sắc mặt Đới Thành Công trắng xanh, đau đến gần như không phát ra tiếng, ôm đũng quần của mình trực tiếp té ngã trên đất. Tất cả đàn ông ở đây nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đá một cước kia, toàn thân đều toát mồ hôi, cảm giác phần đũng quần có chút lạnh lẽo, một cước này cũng quá độc ác đi. "Cô... !" Đới Thành Công thống khổ té trên mặt đất, ánh mắt ngoan độc lập tức nhìn chằm chằm Kỷ Hi Nguyệt. Lão Khôi kéo Đới Thành Công ra ngoài, bên kia Chu Dân đang định muốn chạy trốn, đã bị bảo vệ bắt lấy, Kỷ Hi Nguyệt dẫn theo Trần Manh Manh rời đi, bên này để cho lão Khôi và Tiền Giang Thành báo cảnh sát xử lý. Camera nơi này có thể làm vật chứng định tội, nhưng sau cùng còn phải xem Trần Manh Manh có chịu đứng ra làm chứng hay không. Trong phòng nghỉ trên tầng cao nhất, Kỷ Thượng Hải và vợ chồng Tiền Vạn Hào đều chạy đến, người khác đương nhiên bị chặn ở bên ngoài, Kỷ Hi Nguyệt giải thích tất cả mọi chuyện cho bọn họ nghe. Mọi người khuyên Trần Manh Manh đứng ra làm chứng, cũng may cô nàng không chịu tổn thương quá nặng, cho nên dưới sự khuyên bảo của mọi người đã để cho cảnh sát đến chụp ảnh và lấy khẩu cung, chuyện sau đó thì do cha Kỷ và Tiền Vạn Hào ra mặt. Bọn họ hứa với Trần Manh Manh là nhất định sẽ bắt tên súc sinh này phải chịu trừng phạt của pháp luật. Trong Limousine, Kỷ Hi Nguyệt ôm Trần Manh Manh vẫn còn đang sợ hãi vào lòng. "Manh Manh, không sao rồi, cậu đừng sợ, hiện tại đã thấy rõ chuyện Chu Dân là tên cặn bã như thế cũng là chuyện tốt." Kỷ Hi Nguyệt nói với Trần Manh Manh. Trần Manh Manh nức nở nói: "Tiểu Nguyệt, vì sao tớ lại xui xẻo như vậy chứ, hu hu." …………
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]