Bàn tay thô ráp của Đới Thành Công duỗi đến mò mẫm khuôn mặt nhỏ nhắn bóng loáng của Trần Manh Manh.
Trần Manh Manh sợ tới mức kêu lên, không ngừng lắc đầu, nhưng vẫn không chống lại được bàn tay của Đới Thành Công sờ lên tóc, cằm, đầu, lỗ tai của mình.
Cảm giác ghê tởm cùng khủng hoảng khiến cô ấy rơi nước mắt như mưa, nhưng lúc này ai sẽ tới cứu cô ấy đây.
Trần Manh Manh càng sợ, Đới Thành Công lại càng thích, càng hưng phấn, ông ta uống một ngụm Whisky nói: "Chu Dân nói cô là xử nữ, hi vọng cô đừng khiến cho tôi thất vọng, tôi đã bỏ ra mười vạn để mua cô đó."
Trần Manh Manh trừng to mắt, đáng tiếc trong mắt đều là nước mắt, trong lòng thì đau thấu tim gan.
Cô ấy từng cho rằng mình đã tìm được tình yêu đích thực, không nghĩ tới lại chỉ là một cơn ác mộng, nếu hôm nay cô ấy bị tên đàn ông già này cưỡng hiếp, sau này còn biết làm người thế nào?
"Đừng khóc, nếu không phản kháng được thì sao không hưởng thụ, tôi cũng không phải biến thái, chỉ cần cô ngoan, tôi còn có thể dịu dàng với cô, cho cô ấn tượng tốt, nhưng nếu cô không nghe lời, vậy thì tôi sẽ không khách khí, tôi tố 10 vạn cũng phải thu lại vốn, đến lúc đó có làm cô bị thương cô cũng đừng kêu đau."
Đới Thành Công vừa dụ lợi vừa uy hiếp Trứ Trần Manh Manh.
Trần Manh Manh vẫn sợ hãi lắc đầu, toàn thân phát run.
Đới Thành Công uống xong ngụm rượu cuối cùng thì buông ly rượu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-cuc-sung-vo-truoc/1515519/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.