Lão Khôi nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt không sao thì nhất thời thở hắt ra.
"Lão Khôi? Sao anh lại ở đây?" Tuy Kỷ Hi Nguyệt hỏi như vậy, nhưng cô nhanh chóng hiểu ra nhất định là Triệu Húc Hàn phái hắn tới bảo vệ mình tồi.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?" Trên trán Lão Khôi đều là mồ hôi, ai biết chuyện lại tiến triển nhanh như vậy, lúc nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt bị Chu Dân bịt miệng đẩy vào trong phòng, anh ta vẫn còn đang ngồi ở đầu bậc thang.
Có thể nói là anh ta đã dùng tốc độ nhanh nhất từ trước tới nay để chạy đến, chỉ sợ Kỷ Hi Nguyệt bị người ta một đao cắt cổ, thế thì anh ta cũng khỏi cần trở về, trực tiếp cắt cổ chết cùng luôn cho rồi.
Không, không được chôn cùng, chỉ sợ sẽ bị chủ tử kéo đi vứt cho chó ăn.
"Tôi không sao, nhanh giúp tôi tìm Manh Manh, tôi sợ cô ấy đã gặp chuyện không may!" Kỷ Hi Nguyệt không có thời gian để lãng phí.
Lão Khôi nhất thời một cước đá văng Chu Dân còn đang ngẩn tò te đứng đó, Chu Dân kêu thảm một tiếng té ngã trên đất, hai cái răng trực tiếp văng ra, có thể thấy một cước này của Lão Khôi có bao nhiêu ngoan độc.
"Thành thật khai báo!" Lão Khôi lạnh lùng giẫm một chân lên lưng Chu Dân.
Chu Dân thống khổ rên rỉ, cảm giác rất không chân thực, rốt cuộc người phụ nữ này là ai, vì sao bên cạnh lại có vệ sĩ lợi hại như vậy.
"Nói!" Kỷ Hi Nguyệt đá mạnh một cước vào bụng Chu Dân khiến cho Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-cuc-sung-vo-truoc/1515518/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.