Kỷ Hi Nguyệt cười kéo Trần Manh Manh cố ý nói: "Manh Manh, có vài người trái tim vốn đã đen sẵn, về sau cậu nên tránh xa một chút, đừng bị khuôn mặt của người ta lừa, đi thôi, đi ăn cơm." Cô thấy Tưởng Mỹ giúp Manh Manh, cho nên cũng đáp trả lại một phen. Trần Manh Manh gật đầu, vừa định đi, đột nhiên Ngụy Tiêu Tiêu phía sau như nổi điên bổ nhào đến kéo tóc của Trần Manh Manh. "A!" Trần Manh Manh đau đớn kêu to. Kỷ Hi Nguyệt xoay người giúp đỡ, nháy mắt tất cả mọi người đều muốn kéo Ngụy Tiêu Tiêu ra. "Đều tại cô, phá hỏng đạo cụ, lại còn đổ tội cho tôi, là cô tìm phóng viên yêu sách, đừng cho là tôi không biết, Trần Manh Manh, tôi không dễ chịu, cô cũng đừng nghĩ đến việc dễ chịu!" Ngụy Tiêu Tiêu chẳng thèm để ý đến hình tượng của mình nữa. Quả thực chính là một người phụ nữ bị phát điên. "Ngụy Tiêu Tiêu, nếu cô còn không buông tay, cảnh này sẽ lên mặt báo ngay lập tức !" Kỷ Hi Nguyệt hét lớn một tiếng, dùng sức hất tay Ngụy Tiêu Tiêu ra, "Là tôi yêu sách!" Kỷ Hi Nguyệt vừa nói xong, tất cả mọi người dừng lại, hai mắt Ngụy Tiêu Tiêu Đôi trợn to tỏ vẻ không tin được nói: "Cô?" "Tôi tên Vương Nguyệt, là phóng viên Đài Truyền Hình Cảng Long, cô bắt nạt Manh Manh, cho nên tôi bảo phóng viên bên kia đi canh chừng trước cửa nhà cô, chẳng qua là tại cô không biết kiềm chế, vừa lúc bị bọn họ chụp được, chuyện này cũng chẳng trách được ai!" Kỷ Hi Nguyệt nhìn Trần Manh Manh đau đến gương mặt vặn vẹo, hai mắt rưng rưng, đáng thương gần chết, cô đương nhiên sẽ đứng ra gánh vác tất cả. Đời trước, cô vì Triệu Vân Sâm mà tổn thương người bạn tốt này, đời này, cô nhất định phải bảo vệ cô ấy. "Cô là phóng viên Đài Truyền Hình Cảng Long, vì sao lại tới nơi này? Chẳng lẽ thật sự đến để lấy bài sao?" Sắc mặt đạo diễn Vương đại biến. "Không phải, tôi sẽ không đưa tin, tôi chỉ tới tìm Manh Manh đi ăn cơm, chúng tôi là bạn thân." Kỷ Hi Nguyệt vội vàng giải thích. Trần Manh Manh khóc nói: "Đúng vậy, Tiểu Nguyệt tới tìm em đi ăn cơm." "Người phụ nữ xấu xa, thì ra là cô hại tôi." Nhất thời sắc mặt Ngụy Tiêu Tiêu hung dữ nhìn về phía Kỷ Hi Nguyệt, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.
"Nếu cô trong sạch, cho dù tôi có gọi người đi theo dõi cô, cũng không có gì, ai bảo cô ăn vụng lại không biết chùi mép, đây là điều tối kỵ trong làng giải trí, cô như thế sớm muộn gì cũng bị đá ra khỏi làng giải trí." Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng nhìn cô ta. "Cô, cô, cô là cái thá gì!" Ngụy Tiêu Tiêu tức không chịu được, nhưng vừa rồi đã lăn xả một lượt khiến cô ta thở gấp không thôi. "Chính cô vu oan cho Manh Manh, cái này gọi là ác nhân ác báo, cô đừng có bắt nạt Manh Manh, chủ ý đều là của tôi, nếu như cô không phục, cứ nhằm vào tôi, tôi làm việc ngay tại Đài Truyền Hình Cảng Long!" Nói xong, Kỷ Hi Nguyệt kéo Trần Manh Manh đi luôn. Trần Manh Manh còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía đám người vây xem đang bị kinh sợ. "Cô nhóc kia thật lợi hai9j, không nghĩ tới Trần Manh Manh lại có cô bạn thân giỏi thế." "Đúng vậy, thật hạnh phúc, có bạn thân ra mặt giúp đỡ!" "Ối, tôi cũng muốn có một người bạn thân như vậy." "Có điều sao cô gái này lại có dáng vẻ như bà cô già thế kia." "Cô không nghe người ta nói mình là phóng viên sao? Phóng viên thì phải khiêm tốn, nếu không sao cô ấy vào lâu như vậy mà chúng ta vẫn không biết, nếu là một người đẹp thì đã sớm truyền khắp công ty rồi." "Ha ha, nói cũng đúng." "Tưởng Mỹ, sau này cô cũng nên xử lý tốt cuộc sống cá nhân của mình đi, Ngụy Tiêu Tiêu chính là một ví dụ đó." Đạo diễn Vương nói với Tưởng Mỹ. "Đạo diễn Vương, anh yên tâm, tôi sẽ không như vậy." Tưởng Mỹ nhíu mày nhìn Ngụy Tiêu Tiêu trên mặt đất. ………….
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]