Ngụy Tiêu Tiêu nhìn đám người đứng bỏ đá xuống giếng, trước kia còn thân thiết gọi cô ta là chị Tiêu Tiêu, hiện tại đều ghét bỏ nhìn cô ta, trong lòng cô ta đau như bị dao đâm.
Vương Nguyệt, đúng không, cô khiến tôi thất nghiệp, vậy thì cô cũng đừng mơ được sống tốt!
Ngụy Tiêu Tiêu nghiến răng nghiến lợi, lập tức đứng lên, ôm theo một chiếc giày cao gót, khập khiễng bước đi.
Mọi người thấy đã không còn trò hay để xem thì cũng tản ra, nhưng chuyện đạo diễn đầu trọc liên hợp với Ngụy Tiêu Tiêu vu oan cho Trần Manh Manh phá đạo cụ, bắt cô nàng bồi thường một vạn tệ coi như đã bị truyền khắp làng trên xóm dưới.
Một vạn tệ, ai mà phục cho được? Thật sự đúng là tự tìm đường chết, báo ứng đến sớm.
Bên cạnh Đài Truyền Hình Hương Thành, trong một ngõ nhỏ có tiệm mì thịt bò, giờ phút này Kỷ Hi Nguyệt và Trần Manh Manh đang ngồi ở bên trong.
"Manh Manh, còn đau không?" Kỷ Hi Nguyệt khen mì thịt bò ngon xong thì hỏi Trần Manh Manh.
Trần Manh Manh nước mắt lưng tròng lắc đầu nói: "Không đau, Tiểu Nguyệt, Ngụy Tiêu Tiêu thật sự đáng sợ."
"Không sao, sau lần này cô ta không còn mặt mũi nào đến Đài Truyền Hình náo loạn nữa đâu, cậu thấy mọi người có ai muốn gặp cô ta đâu, sau này sẽ không sao đâu, hơn nữa hiện giờ cô ta đã biết tớ là người khui tin thối nát của cô ta cho nên chỉ đến tìm tớ thôi."
Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
"Tiểu Nguyệt, vậy cậu có thể gặp nguy hiểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-cuc-sung-vo-truoc/1515482/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.