Lộc Hùng nhìn cuộc trò chuyện bị cúp, buồn bực không thôi, nhưng lập tức nhìn đến dưới tin tức vừa tung ra trên trên trang web có vô số lượt chia sẻ cùng bình luận, nháy mắt miệng lại cười toe toét. Trần Thanh đấu cùng Vương Nguyệt thế nào được, cô gái này quá trâu bò. Trần Thanh Nhất đến khu làm việc, mọi người đều ngẩng đầu nhìn anh ta, nhưng rất nhanh đã bị tin hot hấp dẫn. "Liễu Đông, cậu giỏi quá !" Anh Hâm cười nói với Liễu Đông. "Đâu có đâu có, đều là công lao của chị Nguyệt." Liễu Đông vội vàng cười trả lời, nhưng nhìn thấy Trần Thanh, khuôn mặt tươi cười lập tức biến thành mặt lạnh khinh khỉnh. Thật ra ngày hôm qua Trần Thanh đã làm những gì với Kỷ Hi Nguyệt, cả phòng thông tin thật đúng là không ai biết. Vốn ngày hôm qua Lộc Hùng muốn xử lý Trần Thanh, nhưng lại vì điện thoại của cấp trên cho nên mới khiêm tốn chờ đến sáng nay xử lý. Chẳng qua sáng sớm anh ta đã bị gọi vào văn phòng của lão đại, tất cả mọi người đều tò mò có phải ai đó lại rút rồi không. Cố Du Du bị tin tức của Liễu Đông làm cho sợ ngây người, vốn tin của cô ta vẫn đang đứng đầu, nhưng tin này của Liễu Đông vừa tung ra, tin của cô ta liền bị kéo xuống. Cô ta vừa nóng vừa giận, nhưng nghe Liễu Đông nói, có vẻ như tin này của anh ta cũng là do Vương Nguyệt lấy được.
Suy nghĩ bay nhanh trong đầu, cô ta cười nói: "Liễu Đông, cậu giỏi lắm, Chu Dương Thiên trực tiếp lấn đến ngọc nữ thanh thuần, hôm nay câu nên mời chúng tôi ăn cơm đi!" Tuy lời này nghe ra có chút ghen tỵ, nhưng xem Cố Du Du cười tít mắt tỏ vẻ như rất hào phóng, Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm, người phụ nữ này coi như thức thời. "Chị Du Du, em là thực tập sinh đó, lấy đâu ra tiền, người nên mời là chị mới đúng." Liễu Đông dở khóc dở cười, nhưng trong lòng miễn bàn ó bao nhiêu cao hứng. "Cũng được, chị đây muốn kính cậu một bữa." Cố Du Du thế mà đồng ý thật. Kỷ Hi Nguyệt nhìn cái mặt cười vô cùng tiện kia của Cố Du Du kia thầm nghĩ không thể nào, người phụ nữ này là đang muốn nhúng chàm tiểu thịt tươi đây mà. Lúc này Trần Thanh đi tới, Kỷ Hi Nguyệt tuyệt đối không muốn để ý đến anh ta, nhưng cô phải biết rằng lão đại đã xử lý chuyện này như thế nào, cho nên cô trực tiếp đứng lên, chuẩn bị đi đến văn phòng của Lộc Hùng hỏi một chút. "Vương Nguyệt!" Trần Thanh thấy cô đứng lên liền đi, vội vàng xấu hổ gọi to. Kỷ Hi Nguyệt dừng lại, tay đẩy gọng kính, không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta. "Tôi xin lỗi, tôi thật lòng nhận lỗi với cô, hôm qua là tôi không đúng, đánh mất lý trí, không bằng súc sinh, vẫn mong cô đại lượng, tha thứ cho tôi lần này." Trần Thanh cúi đầu một góc 90 độ với Kỷ Hi Nguyệt. Trong văn phòng ồ cả lên, mọi người cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thái độ này của Trần Thanh thật sự có phần dọa người đó.
"Sao lại thế này?" "Tôi cũng không biết, anh ta đã làm gì Vương Nguyệt sao?" "Ngày hôm qua sao? Vương Nguyệt hình như tan tầm sớm, chẳng lẽ là sau khi ra ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi?" "Cũng có thể, anh Trần cũng tan tầm sớm, ồ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy!" Mọi người quá mức tò mò, nhỏ giọng nghị luận. Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta thật lâu mới nói: "Anh có biết hành vi ngày hôm qua của anh là giết người chưa thành, tôi hoàn toàn có thể cho anh ngồi tù không!" Sắc mặt Trần Thanh trắng xanh, vội la lên: "Tôi biết, tôi biết, là tôi vô liêm sỉ, bị tức giận công tâm, đánh mất lý trí, tôi không phải người, Tiểu Nguyệt, cầu cô tha thứ cho tôi một lần, về sau tôi nhất định sẽ cạnh tranh công bằng, sẽ không làm loại chuyện hồ đồ này nữa." Nói xong lại cúi đầu một góc 90 độ. Tất cả đồng nghiệp đều dùng vẻ mặt hoảng sợ nhìn bên này, Trần Thanh giết người chưa thành sao? Giết Vương Nguyệt? Má nó, thật đáng sợ quá đi mất! ………..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]