"Em thật không dám, anh Hàn đừng nóng giận, hu hu." Kỷ Hi Nguyệt rất ấm ức, ngày hôm đó chết còn có thể dễ chịu chút không? Đối phó với một Đại Ma Vương thật sự quá khó khăn.
Thân thể Triệu Húc Hàn chậm rãi buông lỏng, lập tức kéo tay cô ra.
Kỷ Hi Nguyệt lùi lại nhìn anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đều là nước mắt, vẫn mím môi, giống như cô gái nhỏ bị lạc đường.
Thanh thuần cùng đáng thương nói không nên lời.
Khiến cho Triệu Húc Hàn vốn muốn trừng phạt phụ nữ dối lòng này, đáy lòng lập tức mềm mại hẳn.
"Em xin lỗi." Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh mếu máo nói, sau đó một đôi tay nắm tay áo anh lắc lắc, "Lần sau em không dám nữa."
Triệu Húc Hàn yên lặng nhìn cô, hai mắt thâm thúy, trong đầu cũng chỉ cô gái với dáng vẻ tủi thân trước mặt.
"Ăn no rồi sao ?" Triệu Húc Hàn không biết nói gì, nói xong câu đó anh có chút xấu hổ xoay mặt đi.
"Em, hôm nay em không muốn ăn lắm, muốn ăn chút đồ ngọt." Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ, nhưng vẫn giả vờ tội nghiệp như cũ.
"Được." Triệu Húc Hàn kéo tay cô ra, lập tức nói với phòng bếp, "Thím Lý, bảo Tân Nguyệt bên kia mang canh hạt sen Tuyết Yến đến."
"Vâng, ông chủ." Thím Lý đáp lại, vội vàng đi gọi điện thoại, vừa rồi bà đứng trong phòng bếp cũng nghe thấy hết mọi chuyện, thiếu chút nữa sợ tới mức cho rằng ông chủ muốn đánh cô Kỷ một trận.
Bởi vì ai cũng biết ông chủ hận nhất là người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-cuc-sung-vo-truoc/1515472/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.