Chương trước
Chương sau
"Em thật không dám, anh Hàn đừng nóng giận, hu hu." Kỷ Hi Nguyệt rất ấm ức, ngày hôm đó chết còn có thể dễ chịu chút không? Đối phó với một Đại Ma Vương thật sự quá khó khăn.
Thân thể Triệu Húc Hàn chậm rãi buông lỏng, lập tức kéo tay cô ra.
Kỷ Hi Nguyệt lùi lại nhìn anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đều là nước mắt, vẫn mím môi, giống như cô gái nhỏ bị lạc đường.
Thanh thuần cùng đáng thương nói không nên lời.
Khiến cho Triệu Húc Hàn vốn muốn trừng phạt phụ nữ dối lòng này, đáy lòng lập tức mềm mại hẳn.
"Em xin lỗi." Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh mếu máo nói, sau đó một đôi tay nắm tay áo anh lắc lắc, "Lần sau em không dám nữa."
Triệu Húc Hàn yên lặng nhìn cô, hai mắt thâm thúy, trong đầu cũng chỉ cô gái với dáng vẻ tủi thân trước mặt.
"Ăn no rồi sao ?" Triệu Húc Hàn không biết nói gì, nói xong câu đó anh có chút xấu hổ xoay mặt đi.
"Em, hôm nay em không muốn ăn lắm, muốn ăn chút đồ ngọt." Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ, nhưng vẫn giả vờ tội nghiệp như cũ.
"Được." Triệu Húc Hàn kéo tay cô ra, lập tức nói với phòng bếp, "Thím Lý, bảo Tân Nguyệt bên kia mang canh hạt sen Tuyết Yến đến."
"Vâng, ông chủ." Thím Lý đáp lại, vội vàng đi gọi điện thoại, vừa rồi bà đứng trong phòng bếp cũng nghe thấy hết mọi chuyện, thiếu chút nữa sợ tới mức cho rằng ông chủ muốn đánh cô Kỷ một trận.
Bởi vì ai cũng biết ông chủ hận nhất là người ta nói dối, không thành thật với ông chủ chính là một điều tối kỵ!
Nhưng không nghĩ tới người còn có người khắc, cô Kỷ rất biết lấy nhu thắng cương, sau cùng ông chủ còn gọi đồ ngọt cho cô, xem ra là mềm lòng rồi.

Nhưng điều này có phải đã chứng minh, ông chủ thật sự thích cô Kỷ không? Chẳng lẽ tương lai cô Kỷ chính là bà chủ của nhà bọn họ?
Bà chủ nhà họ Triệu không phải cứ ông chủ thích là được, bản thân bà chủ phải có đủ điều kiện của một bậc đương gia chủ mẫu, mà cô Kỷ này ngoài vẻ ngoài ra thì không còn gì cả.
Cứ thế này thì ông chủ cũng sẽ rất vất vả.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn tránh ra, trong lòng cô thầm kêu nguy hiểm thật, may mà cô coi như còn hiểu tính tình Đại Ma Vương, biết người đàn ông này ăn mềm không ăn cứng.
Hơn nữa người đàn ông này cũng đối xử với cô không tệ, thế mà còn gọi nhà hàng hoàng gia đưa đồ ăn đến cho cô, bạn trai mà làm được thế này thì cô cho full điểm luôn.
Kỷ Hi Nguyệt trở lại phòng, mắt cười cong cong, tâm tình rất tốt.
Ngày hôm sau, sáu giờ, Kỷ Hi Nguyệt vừa mới lên sân thượng liền thấy Triệu Húc Hàn đã tập thái cực quyền xong, chuẩn bị đi đến xem cô.
"Chào anh Hàn, tối hôm qua đồ ngọt ăn ngon lắm." Kỷ Hi Nguyệt rất có tinh thần, tuy thân thể đau nhức, nhưng cô cũng biết chỉ có kiên trì mới có thể thành quen, tố chất thân thể cũng sẽ tăng lên một bậc.
Lại thêm chuyện của Tần Hạo, Trần Thanh, cô thật sự cảm thấy mình cần học giỏi võ phòng thân, hiện tại có thầy dạy tốt nhất, lại không mất tiền, cô còn không biết đường cố gắng thì đúng là nên để tiên lôi đánh chết thôi.
Triệu Húc Hàn ừ một tiếng nói: "Tiếp tục đi, lát nữa tôi có việc đi, em phải tự giác biết không."
"Ồ..., em biết rồi!" Kỷ Hi Nguyệt vội vàng gật đầu, vốn đây là chuyện mà cô đã quyết kiên trì cố gắng rồi.
Lúc tư thế không đúng, Triệu Húc Hàn sẽ trực tiếp đến chỉ bảo, lần này có vẻ như càng nghiêm khắc hơn, nhưng Kỷ Hi Nguyệt không dám nói không được, chỉ có thể cắn răng kiên trì.
………..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.