Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt có chủ ý, nghĩ tới chuyện của Trần Thanh cũng không biết Đại Ma Vương này có biết không, nếu cô nói cho anh biết, liệu anh có cảm thấy nó quá nguy hiểm mà không cho cô đi làm nữa không ? Suy nghĩ chuyển đổi vài vòng trong đầu, miệng uống hớp canh, ánh mắt lén lút nhìn về phía Triệu Húc Hàn. Thấy sắc mặt Đại Ma Vương càng ngày càng đen, cô nhất thời mím môi nói: "Công việc không tệ, chỉ là hôm nay xui xẻo đụng phải tên thần kinh thôi." Triệu Húc Hàn lập tức ngước mắt lườm cô một cái. "Anh hàn, nói ra cũng thật buồn bực, anh nói xem đồng nghiệp với nhau có nên độc ác như vậy không, phó chủ quản chỗ em vì ghen tỵ với năng lực làm việc của em mà hôm nay thiếu chút nữa đã đánh em!" "Thiếu chút nữa?" Triệu Húc Hàn rất ít nói chuyện vào lúc ăn cơm. "Ha ha, ai bảo em bình tĩnh chứ, không sao, không xảy ra chuyện gì." Kỷ Hi Nguyệt không biết anh biết được bao nhiêu, nhưng không muốn nói cho anh biết cô thiếu chút nữa bị bóp chết. Triệu Húc Hàn không nói gì, nhai kĩ nuốt chậm, động tác tao nhã, nhưng Kỷ Hi Nguyệt càng ngày càng cảm thấy bầu không khí nặng nề, chính cô cũng có tật giật mình. Ngay cả ăn cơm mà cũng không có vị gì. "Anh Hàn, anh không cần lo lắng cho em, em sẽ học võ phòng thân, sau này sẽ không sợ mấy tên bệnh thần kinh này nữa." Kỷ Hi Nguyệt nghĩ lại vẫn nên lấy lòng một chút.
Triệu Húc Hàn vẫn không nói lời nào, toàn thân Kỷ Hi Nguyệt đều cảm thấy không thích hợp. "Em ăn no rồi, anh Hàn anh từ từ ăn." Kỷ Hi Nguyệt nói xong liền lau miệng đứng lên, nghĩ chuồn là thượng sách. Triệu Húc Hàn đột nhiên đặt đũa xuống bàn khiến Kỷ Hi Nguyệt sợ tới mức toàn thân run lên, sắc mặt trắng xanh. Chỉ thấy Triệu Húc Hàn cũng đứng lên, trực tiếp đi đến trước mặt cô. Kỷ Hi Nguyệt lui về phía sau, tựa như thấy được Đại Ma Vương của trước kia đang tức giận. "Có phải gần đây tối đối xử với em quá tốt rồi không?" Triệu Húc Hàn lạnh lùng nói, ánh mắt như lưỡi kiếm nhìn chằm chằm cô. Kỷ Hi Nguyệt vội vàng lắc đầu vội la lên: "Không, không phải." "Không phải? Chẳng lẽ tôi đối xử với em không tốt?" Triệu Húc Hàn lại hỏi một câu. Kỷ Hi Nguyệt hoang mang, đây là tiết tấu nói gì cũng sai, Đại Ma Vương đang tức giận. Cô lập tức lắc đầu, vội la lên: "Không phải, anh Hàn đối với em rất tốt, rất tốt, thật đấy." "Cho nên em dám nói dối phải không ?" Triệu Húc Hàn nhíu mày.
Kỷ Hi Nguyệt thoáng chốc hiểu ra, xem chừng chuyện của cô không chạy thoát khỏi ánh mắt của anh rồi. "Em, em không nói dối, nếu anh Hàn nói đến chuyện của Trần Thanh, em thật sự không muốn anh Hàn quá lo lắng cho em, bởi vì em thật sự không sao, thật đấy! Chỉ là một lời nói dối thiện ý thôi, anh Hàn anh mỗi ngày đều bận rộn, chút việc nhỏ ấy của em sao dám để anh quan tâm." Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng giải thích. "Lời nói dối thiện ý?" Triệu Húc Hàn cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm cái cổ trắng ngần như thiên nga của Kỷ Hi Nguyệt, mặc dù bị cổ áo và tóc dài che bớt, nhưng vẫn không thể che được một vệt ấn mờ mờ màu đỏ. Kỷ Hi Nguyệt thấy anh nhìn chằm chằm cổ mình, sợ tới mức khẩn trương lấy tay che lấy, lui về phía sau vài bước nói: "Anh Hàn, em thật sự không muốn anh lo lắng cho em, em đã gây cho anh rất nhiều phiền phức rồi." Quanh thân Triệu Húc Hàn trở nên lạnh hơn, nhìn chằm chằm cô nói: "Tôi có nói là sợ phiền sao?" Kỷ Hi Nguyệt thấy anh tức giận chẳng đâu vào đâu, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô sẽ là người chịu thiệt. Vì vậy cô vội vàng chạy lên ôm Triệu Húc Hàn, khóc nói: "Anh Hàn, anh đừng nóng giận, em, em chỉ sợ anh sẽ lo lắng cho em, sẽ không cho em làm phóng viên nữa, cho nên mới không dám nói ra, lần sao em sẽ không nói dối nữa, hu hu." Thân thể Triệu Húc Hàn bị cô ôm lấy, trong nháy mắt liền trở nên cứng đờ. ……….
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]