Trong cái nắng gắt, Hiểm Độc bộc lộ vẻ rách nát vô cùng.
Lưu Sấm dẫn theo Gia Cát Lượng và Hứa Chử đi lên thành nhìn về phía xa.
Chỉ thấy đồng bằng Liêu Tây một cảnh tượng tràn trề sức sống. Hắn hít một hơi thật sâu rồi quay đầu lại nói: - Lão Hổ ca, giang sơn này có tráng lệ không?
Hứa Chử lại có vẻ không vui nhỏ giọng nói: - Rất tráng lệ nhưng vẫn không phải như Liêu Đông?
Vẻ mặt của y nhìn như đã chết, Gia Cát Lượng không kìm nổi mà cười ha hả.
- Huynh trưởng. Lão Hổ huynh đang giận với huynh đấy.
- Vậy sao?
Hứa Chử rũ mặt xuống bực bội nói: - Chủ công, nói về tình nghĩa, hai chúng ta có đánh mới quen biết. Nói về kinh nghiệm, lý lịch, ta cũng không so được với Tử Nghĩa lại đi theo ngươi sớm nhất. Nói về sức chiến đấu, năm đó Lão Bi Doanh ta là những chi sĩ hùng tráng được chọn từ Thanh Châu, dho dù là Hiếu Cung đã nói Lão bi doanh của ta cũng không kém cỏi Hãm trận doanh của y. Nhưng vì sao mỗi lần có chuyện tốt thì chủ công đều không nhớ nổii Lão Bi doanh của ta là sao?
Lẽ nào Lão bi doanh của ta lại không lọt được vào mắt của chủ công?
Vẻ mặt của Lưu Sấm trầm xuống: - Lão hổ ca, huynh là huynh trưởng của ta, cho nên ta mới không khách sáo với huynh.
Ta biết huynh có lòng xuất chiến nhưng sắt tốt vẫn phải đùng trên dưỡi đao mới được. Sở dĩ ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thich/3197273/quyen-1-chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.