Người thiếu niên thấy cửa mở liền chen vào khoang thuyền.
Cậu ta đi thẳng lên giường nằm rồi rên rỉ: - Vẫn là phòng của Nhị tỷ thoải mái hơn. Mấy ngày nay cả đám ngốc đi cùng nhau nhưng đệ không thể nín được nữa rồi. Tuy nhiên nếu không đi chuyến này, đệ vẫn không biết cuộc sống quan quân kham khổ thế nào.
Nhị tỷ có gì ăn không? Đã lâu rồi đệ không được ăn thịt, thèm sắp nhỏ rãi ra rồi.
Tào Hiến mở to hai mắt chỉ cảm thấy đau đầu muốn ngất đi. Một lúc lâu sau nàng mới hô lên thất thanh: - Hoàng Tu sao đệ lại ở chỗ này?
- Xuỵt!
Cậu ta ngồi dậy làm ra vẻ chớ có hô lên như thế.
Không ngờ Tiểu Hắc ở bên cạnh vì tiếng hô thất thanh của Tào Hiến đã đột nhiên đứng dậy lao về phía cậu ta.
Tiểu Hắc đã hơn một tuổi, hình thể càng hùng tráng, sức lực cũng rất khỏe nhưng cậu ta lại không thèm để ý chút nào chỉ mắng một tiếng, mắt thấy Tiểu Hắc đang nhào về phía mình thì lại chùn xuống rồi đột nhiên chạy ra ngoài giang hai tay ôm lấy Tiểu Hắc rồi sau đó quăng nó ra. Nghe thấy huỳnh một tiếng, cả Tiểu Hắc và cậu ta đều ngã nhào xuống đất. Tiểu Hắc há mồm ra muốn cắn xé nhưng cậu ta lại giữ chặt cằm nó hai tay khóa mõm nó lại.
- Nhị tỷ còn không bảo con súc sinh này dừng tay lại sao?
- Đệ buông Tiểu Hắc ra trước đã.
Tào Hiến vội đi lên, cậu ta buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thich/3197272/quyen-1-chuong-334-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.