Chương trước
Chương sau
Lưu Sấm nghe nói giật nảy mình lạnh run. Còn đám người Gia Cát Lượng, Tư Mã Ý, đám người Bộ Chất cũng biến đổi sắc mặt.

- Tử Phương ngươi lúc ấy có lẽ cũng rất sợ hãi.

Tuân Khuông không kìm được cười nói khiến những người còn lại cũng không nhịn cười được.

Ai cũng biết Mi Phương nhát gan. Nhưng Mi Phương lại không cho là vậy:

- Nguyên Dận ngươi đừng vội cười cợt ta, đổi lại là ngươi bị người ta nhìn thấu tận ruột gan lúc ấy ngươi cũng cảm thấy hồi hộp căng thẳng.....Ngươi không biết lúc ấy ta sợ hãi nhiều thế nào đâu, thậm chí còn muốn Thường Thắng, Bùi Vĩ ra tay, tuy nhiên sau khi suy nghĩ nếu hắn đã nói rõ thì chắc không có ác ý, cùng với hắn trở mặt chi bằng kết làm bạn hữu chẳng tốt hơn sao? Hai năm qua ta được hắn chỉ giáo rất nhiều.

Những lời này được nói ra ngay cả Mi Chúc cũng cảm thấy ngạc nhiên. Huynh đệ trong nhà mình là người thế nào? Trong lòng Mi Chúc đều rõ.

Mi Phương hơi có chút công tử, lại cực kỳ sắc bén, là người trong nội tâm cực kỳ kiêu ngạo, để khép nép hướng một người khác thỉnh giáo có thể thấy được người này đúng có thực lực thế nào. Trong lúc nhất thời Mi Chúc và những người ở đây đều cảm thấy hứng thú với Diêm Nhu.

Lưu Sấm ngồi bên cạnh trầm mặt không nói.

Diêm Nhu

Hắn đã nhớ rồi!

Người này trong Tam Quốc Diễn Nghĩa không có nhiều ghi chép lại nhưng trong Tam Quốc Chí lại có. Người này trong trận chiến Quan Độ, thần phục Tào Tháo, trong việc Tào Tháo thảo phạt người Ô Hoàn hắn ta đã cống hiến khá nhiều, được Tào Tháo đối đãi như con cái, lệnh trấn thủ phương Bắc, sau đó hắn còn tiếp nhận chức vụ Giáo Úy Hộ Ô Hoàn, thống soái binh mã U Châu chống lại bộ tộc Ô Hoàn....Sau khi Tào Phi lên kế vị, Diêm Nhu được phong Tướng quân ở Quan Độ.

Diêm Nhu có đúng trung thành với dòng họ Hán thất như vậy không? Lưu Sấm khó mà nói được....Thế sao sau này hắn lại đầu quân cho Tào Tháo.

Nhưng có một điều Lưu Sấm đối với người này khá thích thú, đó chính thái độ hắn ta đối đãi với dị tộc vô cùng cứng rắn. Có lẽ hắn ta đầu hàng Tào Tháo vì thấy rõ được dòng họ Hán thất đã mất, hắn ta là người thông minh lại giỏi phán đoán nếu không tại sao khi người Tiên Ti bắt làm tù binh lại có thể trở thành bạn hữu của người Tiên Ti chứ? Nếu Hán thất đại đế đã mất, hắn ta tất phải lựa chọn minh chủ khác cũng hợp tình hợp lý, nhưng nhìn tình hình trước mắt có thể nói Diêm Nhu vẫn còn tin tưởng Hán thất còn tồn tại, chờ cơ hội phục hưng lại Hán thất.

Nước Liêu Đông phụ thuộc sao?

Đột nhiên Lưu Sấm nghiêng đầu sang chỗ khác trầm giọng nói:

- Khổng Minh.

- Vâng!

- Chuyện này giao cho đệ tính toán.

Gia Cát Lượng có chút sững sờ, chợt hiểu được ý của Lưu Sấm, nên lập tức cười vui vẻ.

Y đương nhiên biết Lưu Sấm khiến y trù tính chuyện gì....Liêu Đông phụ thuộc, tỷ phu đã chấp nhận đề nghị của Diêm Nhu, quyết động thủ nước Liêu Đông phụ thuộc trước.

- Trọng Đạt!

- Dạ!

Lưu Sấm trầm giọng nói:

- Đệ là Chủ bộ Liêu Đông, cũng cần hiểu rõ Liêu Đông nhiều một chút. Nếu cần phải hiểu rõ Liêu Đông, liền không thể không để mắt đến phong thổ Liêu Đông, cần có người quen thuộc địa hình giúp đỡ đệ. Từ ngày mai đệ cùng Tử Phương đi dạo một vòng thành Cô Trúc, cũng đi dò xét ý của Diêm Nhu kia một chút. Nhưng không được rút dây động rừng, nếu người này có thể trọng dụng lập tức báo cho ta biết, không thể chậm trễ.

- Ý người, ta đã hiểu.

Tư Mã Ý khom người lĩnh mệnh, lui về chỗ cũ.

- Trường Văn.

- Dạ.

Lưu Sấm trầm ngâm một chút nói:

- Ngươi là sứ giả, Nguyên Dận làm phó sứ.....Ngày mai hai người các người nhanh chóng đến thăm hỏi Công Tôn Độ, tìm hiểu thái độ của Công Tôn Độ một chút. Ta đoán có lẽ thái độ của Công Tôn Độ sẽ không thân mật gì, cho nên hai người các ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Hiện này chúng ta mới đến căn cơ chưa vững, cho nên tạm thời không phát sinh xung đột với Công Tôn Độ.

Trần Quần và Tuân Khuông nhìn nhau, hiểu được tâm ý của Lưu Sấm. Hai người khom mình thi lễ nói:

- Xin công tử cứ yên tâm, Quần, Khuông hiểu được.

- Các vị.

Lưu Sấm đứng lên hít một hơi sâu, ánh mắt đảo nhìn qua mọi người trong đại sảnh.

Nơi đại sảnh này gần như tụ tập toàn bộ thành viên nòng cốt của Lưu Sấm. Trừ bốn người Trương Liêu, Tào Tính, Ngụy Việt, Trịnh Nhân phải đặc biệt đóng ở Phì Như, Lư Long Tắc và thành Cô Trúc, không đi ra ngoài, gần như mọi người đều có mặt đông đủ.

Võ tướng có Thái Sử Từ, Hoàng Trung, Cam Ninh, Sử Hoán, Hứa Chử, Cao Thuận, Từ Thịnh. Văn thần có Trần Cung, Bộ Chất, Lã Đại, Trần Quần, Trần Kiểu, Đới Càn, Mi Chúc, Mi Phương ai cũng tài giỏi. Ngoài ra lần này theo Lưu Sấm đến còn có Bàng Đức Đỗ Kỳ, cùng với Tư Mã Ý, Gia Cát Lượng. Văn võ đầy đủ khiến cho Lưu Sấm tỏa ra hào khí hừng hực, có trong tay những người như thế đại sự có thể hoàn thành.

- Chúng ta đã từ bỏ cơ nghiệp ở quận Đông Lai, Bắc Hải, từ Thanh Châu vượt biển đến vùng đất lạnh giá này. Tuy nói có chút bất đắc dĩ nhưng ta nghĩ tuy khó nhưng đó cũng là một cơ hội của chúng ta. Hiện giờ Viên Thiệu cùng Tào Tháo sắp quyết chiến, trận này đại chiến liên tục nhiều năm thì cũng là cơ hội để chúng ta phát triển tốt nhất. Hán thất suy yếu, hy vọng phục hưng ở trên người chư hầu chúng ta, U Châu là vùng đất lạnh giá cũng là nơi hội tụ nhiên binh lính trong thiên hạ, Liêu Đông, Liêu Tây thì nhân khẩu thưa thớt nhưng đất đai rộng lớn phì nhiêu cũng là cơ hội nữa cho chúng ta. Ta không muốn cùng chư hầu lừa gạt lẫn nhau, ta có thể chờ ở Liêu Đông mở mang bờ cõi, dương danh Đại Hán anh hùng.

Ngày xưa, Văn Đế cũng nghỉ ngơi lấy sức, đã tạo nên một Võ Hoàng đế công lao hiển hách. Hiện giờ ta cũng ở vùng đất lạnh giá này chờ đợi nuôi dưỡng nguyên khí của dòng họ Đại Hán....Ta tin tưởng không lâu sau chúng ta sẽ xuôi Nam đến Trung Nguyên, giúp đỡ Hán thất tru sát bọn đạo chích. Các vị, ta có một mơ ước chính cờ của Đại Hán ta có thể cắm lan tràn Âm Sơn. Ngày xưa Trần Thang từng nói " người Hán ta cường thịnh, kẻ nào xâm phạm giang sơn Hán thất ta, dù xa cũng giết được", ta hy vọng không bao lâu nữa chúng ta sẽ biến những lời này thành sự thật.

Các vị, đây là cơ hội tốt nhất của chúng ta, cũng là cơ hội cuối cùng của giang sơn nhà Hán. Cho nên ta hi vọng các vị có thể đồng tâm hiệp lực cùng ta liều chết đặt cược cho giang sơn nhà Hán một lần.....Sau trăm tuổi, ta hy vọng tên tuổi chúng ta có thể lưu danh sử sách.

Những lời này làm mọi người nhiệt huyết sôi trào. Mọi người có thể vượt biển đi theo Lưu Sấm, ai cũng tin tưởng dòng họ Hán thất còn tồn tại.

Đây cũng là lần đầu tiên Lưu Sấm mang dã tâm bộc lộ ra ngoài....Nhưng không thể không nói dã tâm của hắn phù hợp với tâm tư của mọi người.

- Chúng ta nguyện vì giang sơn nhà Hán máu chảy đầu rơi.

Thật dõng dạc, thật hào hùng, thật nho nhã cũng thật non nớt. Khi tất cả âm thanh cùng phát ra, nụ cười trên mặt Lưu Sấm càng thêm rạng rỡ.

- Một khi đã như vậy mọi người nên chỉnh đốn, sắp xếp binh mã, trấn an dân chúng, khai hoang ruộng đất.....Tin tưởng không bao lâu Liêu Đông tất sẽ trở nên náo nhiệt.

Lưu Sấm lệnh cho Bộ Chất cùng Lã Đại, Từ Dịch, Hoàng Trân bắt tay an bài công việc đồn điền năm tới. Lại lệnh cho đám người Thái Sử Từ gia tăng thao luyện binh mã, tuy hiện giờ Liêu Tây xem như yên tĩnh nhưng Lưu Sấm tin tưởng nhanh chóng sẽ phát sinh chiến sự, Viên Thiệu tuyệt không cam tâm nhìn Lưu Sấm ổn định ở Liêu Tây. Mặc dù y không tự mình động thủ, nhưng tin tưởng y có thể dựa vào qua hệ giữa y vào đám người Ô Hoàn để Đạp Đốn quay về gây chiến.

Mong muốn được ổn định ở Liêu Tây đầu tiên phải giải quyết được đám quân phiến loạn Ô Hoàn. Trong lòng Lưu Sấm khá hiểu rõ, nếu không thể giải quyết Đạp Đốn thì khó có thể sống yên ở Liêu Tây.

Sau khi tiễn mọi người rời đi, Lưu Sấm có chút mệt mỏi. Trốn thoát khỏi Hứa Đô, trên đường chạy trốn, tuy trên tàu biển có nghỉ ngơi một chút nhưng tinh thần hắn vẫn có chút căng thẳng. Cuối cùng cũng đến Liêu Tây, Lưu Sấm có thể gặp lại những người bạn của mình nên cảm xúc căng thẳng cũng giảm bớt đi khá nhiều, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ có điều khi hắn vừa định trở lại hậu trạch nghỉ ngơi thì Triệu Vân và Mi Chúc đi đến.

Mi Chúc, Triệu Vân cũng không phải là người xa lạ. Lúc trước Lưu Bị suất bộ đến Từ Châu, Triệu Vân liền làm chủ kỵ Lưu Bị, đi theo Lưu Bị, khi đó Mi Chúc khá ngưỡng mộ Lưu Bị cho nên hay lui tới gặp Lưu Bị, cũng chính vì thế mà Mi Chúc và Triệu Vân quen biết nhau cũng hợp tình hợp lý.Triệu Vân là người có tài, sau khi đến Liêu Tây mới biết được binh mã dưới trướng Lưu Sấm hùng mạnh thế nào, những mãnh tướng nơi này chưa chắc kém y, hơn nữa người như Thái Sử Từ, Hứa Chử, Từ Thịnh, họ là những người theo Lưu Sấm từ khá lâu, có thể nói là những lão thần.

So sánh với kinh nghiệm và lý lịch thì Triệu Vân không thể nào bằng họ. Khi y nhìn thấy Mi Chúc, những lo sợ trong lòng cũng được cải thiện. Mi Chúc là anh vợ Lưu Sấm, mặc dù hiện tại dưới trướng Lưu Sấm kinh nghiệm cũng không cao nhưng dựa vào thân phận của y đã đứng vững gót chân rồi.

- Tử Long, Tử Trọng các ngươi đến có việc gì hả?

Mi Chúc hành lễ cùng Lưu Sấm sau đó cười nói:

- Ta cùng Tử Long ở Từ Châu quen biết nhau, xem như bạn cũ. Không ngờ Mạnh Ngạn lại có bản lĩnh mời chào được Tử Long.....Mới vừa rồi ta cùng Tử Long nói chuyện phiếm cũng đều cảm thấy hổ thẹn, đặc biệt ta, khi ở dưới trướng Mạnh Ngạn đến nay chưa lập được công cán gì, tuy nhiên vừa rồi ta cùng Tử Long nói chuyện với nhau đột nhiên nói tới một người, muốn tiến cử với Mạnh Ngạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.