Chương trước
Chương sau
Tuân Úc hy vọng, Lưu Sấm có thể ở lại phụ tá Tào Tháo. Thật ra, không chỉ đây là kỳ vọng của Tuân Úc, mà đến Chung Diêu và nhiều thế tộc ở Dĩnh Xuyên cũng hy vọng vậy.

- Ta biết Mạnh Ngạn trung thành với Hán thất, nhưng thế cục hiện nay, người có thể phục hưng Hán thất, duy có Tào Công. Từ Thập thường thị trở về đây, Hán thất đã trải qua nhiều tai họa, suy yếu hết mức, cho nên lúc này đây, cần một kẻ mạnh ra mặt, bình định lại cục diện này. Ta cũng biết Thiên tử bất mãn với Tào Tháo, nhưng thiên tử còn nhỏ, trong tay thì không có bất cứ quyền thế gì, làm sao có thể đối kháng cùng các chư hầu? Tào Công có lúc hoặc nói thẳng ra là người ngang ngược. Nhưng y đối với Hán thất một lòng trung thành. Mạnh Ngạn nếu muốn phục hưng Hán thất, càng nên cùng Tào Tháo hợp tác. Nếu là như vậy, ngày ngày chấn hưng chiều cương, thiên tử cũng có Mạnh Ngạn bậc này giúp đỡ, cớ sao lại không muốn?

Nói đi nói lại, dài dòng như vậy, cũng chỉ là nói Tào Tháo là minh chủ, là người duy nhất có thể chấn hưng Hán thất. Tuân Úc trung thành với Hán thất là điều không cần hoài nghi, nhưng Lưu Sấm lại cảm thấy, hy vọng của y về Tào Tháo, cũng nhiều quá rồi.

Không sai, lúc này đây Tào Tháo, có lẽ vẫn là trung thành với Hán thất. Nhưng đến một ngày nào đó lão bình định được phương bắc, độc tài đại quyền, sao có thể tiếp tục chịu làm tay chân cho Hán đế? Tranh đấu giữa hoàng quyền và tướng quyền, từ xưa đã có, nay Hoàng quyền suy yếu, chư hầu kiêu ngạo, ngươi để hy vọng ủy thác vào trên người chư hầu, khó tránh khỏi có chút buồn cười.

Lưu Sấm cũng không biết nên đánh giá Tuân Úc như nào nữa. Ông ta tài năng suất chúng, là người nhìn xa trông rộng, chỉ là trong chính trị lại quá mức ấu trĩ. Có lẽ cũng vì cái ngây thơ này, khiến ông ta đau khổ cả đời, đến cuối cùng với Tào Tháo mỗi người đi một ngả, rồi tự vận mà chết.

Nhưng những lời này, làm sao Lưu Sấm có thể nói ra chứ? Tuân Úc cũng được, Chung Diêu cũng chẳng sao, đều là dụng cụ trong tay Tào Tháo. Lúc này Lưu Sấm mà nói ra lời gì bất lợi cho Tào Tháo, có thể khiến cho hai người này tâm sinh bất mãn, thay đổi thái độ đối với hắn, đây tuyệt đối không phải mong muốn của hắn.

- Tuân tiên sinh, cữu phụ, việc này cháu nhất thời chưa đưa ra được chủ ý. Hiểu biết của cháu về Táo Tháo chưa được nhiều, nói thật ra, nếu không phải vì lời đồn của y lúc trước, có thể hiện tại cháu ở nhà, sống cuộc sống vinh hoa phú quý, tội gì phải ngày ngày vào sinh ra tử? Mà trước lúc đó Sấm thậm chí không biết Tào Công là ai. Có lẽ trong mắt Tuân tiên sinh và cữu phụ, Tào Tháo là một danh thần có thể phục hưng Hán thất, nhưng giờ cháu lại không thể đưa ra quyết định. Nếu cháu không phải tôn thất, có lẽ đầu hàng cũng liền đầu hàng rồi, nhưng cháu lại thuộc tôn thất, hơn nữa còn là đích thân bệ hạ cho danh phận Hoàng thúc. Cháu muốn xem xét một thời gian nữa rồi mới quyết định.

Tuân Úc và Chung Diêu nhìn nhau, nhẹ nhành gật đầu. Nếu Lưu Sấm thẳng thắn trả lời, hai người họ có thể sẽ cho rằng, Lưu Sấm đang ứng phó. Nhưng Lưu Sấm muốn quan sát thêm một khoảng thời gian, quả thật khiến cho hai người dù ít dù nhiều, đã buông lòng đề phòng rồi.

Địch thực, đầu năm Kiến An, Lưu Sấm chẳng qua chỉ một tiểu dân ở Đông Hải quận, ngắn ngủi ba năm thời gian quật khởi, đó là dựa vào khả năng tự lực của hắn.

Còn nữa Lưu Sấm với Táo Tháo có địch ý thế nào chứ? Nghĩ kĩ lại thì … Nhớ ba năm trước đây, e là cũng sẽ không biết Táo Tháo là người ra sao mà lại đi đối địch với Táo Thào, nói đúng hơn là do Tào Tháo tin lời đồn từ Lưu Bị, cho đến hôm nay còn chưa giải được khúc mắc này, như vậy thì, lại đợi một thời gian? Tuân Úc không còn thúc giục Lưu Sấm biểu lộ rõ thái độ của hắn, mà chỉ cùng hắn nâng ly cạn chén. Ba người ăn uống xong, Chung Diêu muốn lưu Lưu Sấm ở nhà nghỉ ngơi, nhưng bị Lưu Sấm cự tuyệt.

- Mạnh Ngạn, về sau sợ là cháu sẽ phải ở tại Hứa Đô lâu, đâu thể một mực ở dịch quán tá túc suốt. Vừa hay chỗ ta còn có một tòa nhà, ngay bên cạnh bắc Hứa, ta không thích sự huyên nao bên đó lắm, cho nên vẫn chưa qua đó nghỉ, cháu đã đến đây thì đi nghỉ ở đó đi, có yêu cầu gì cứ nói với ta. Ta cùng Văn Nhược sẽ tận lực giúp cháu giải quyết.

- Vậy, cảm tạ cữu phụ.

Lưu Sấm không có khách khí với Chung Diêu, liền giơ tay tiếp nhận khế ước mua bán nhà.

- Công Trợ, con cầm lệnh bài của ta, hộ tống Mạnh Ngạn hồi dịch quán ghỉ ngơi. Hai ngày này con liên lưu lại bên cạnh Mạnh Ngạn, bố trí giúp hắn chuyển đồ từ dịch quán … Phải rồi, giờ Dần mùng một tháng một ở ngoài Ngọ môn tập hơn, con thân là tôn thất, cần phụ tá thiên tử trèo lên Dục Tú đài làm Tế Thiên Đại Điển, đến lúc đó sẽ rất lộn xộn, con phải cẩn thận chuẩn bị cho tốt.

- Đúng vậy, Tế Thiên Đại Điển, có rất nhiều sự tình cần chú ý.

-Như vậy đi, ngày mai ta an bài một người tới đó, nhắc nhở cháu một số chuyện, mục hạng cần chú ý. Mặt khác, ta biết lần này cháu bị ám sát, cháu có thể sẽ hoài nghi là Lưu Bị gây nên, nhưng theo tình huống trước mắt, chưa chắc đã là y. Ta đã phái người đi cảnh báo cho Lưu Huyền Đức, tin rằng y sẽ không tìm đến cháu gây chuyện, cháu trẻ tuổi khí thịnh, cũng chớ đi gây chuyện. Tính tình của Mãn Bá Ninh rất cứng đầu, nhịn không nổi người khác sinh sự gây chuyện đâu. Nếu như cháu đắc tội với y, đến lúc đó cho dù là ta cùng Nguyên Thường biện hộ giúp cháu, e là cũng khó có thể khiến hắn chịu bỏ qua.

Lưu Sấm lại nói lời cảm tạ với hai người, rồi theo Quách Viện rời đi. Sau khi hắn rời đi,Chung Diêu đột nhiên nói:

- Văn Nhược, ngươi nói xem mấy ngày trước khi Mạnh Ngạn gặp chuyện, rốt cuộc là người phương nào gây nên?

Tuân Úc khẽ mỉn cười, hạ giọng nói:

- Kỳ thực trong lòng Nguyên Thường hiểu rõ, cái gọi là ám sát, chẳng qua là một trò diễn, lí do là để Mạnh Ngạn có thể sớm hơn diện kiến thiên tử, đồng thới cũng là bảo hộ hắn. Điểm này ta và ngươi điều biết, Tào Công và Phụng Hiếu cũng tất nhiên là nhìn ra được.

Nhưng về phần là người phương nào gây nên? Ta tuy rằng đoán được một ít manh mối, nhưng lại khó nói. Mặc kệ như nào, đều là vì nghĩ cho Mạnh Ngạn … cho nên chuyện này, ta và ngươi cũng đứng hỏi đến nữa, tin rằng qua một thời gian nữa, chuyện cũng lãng xuống.

Chung Diêu khẽ mỉn cười, lại hỏi:

- Vậy ngươi nói xem, Mạnh Ngạn có khả năng phụ tá cho Tào công không?

- Điều này … Tuân Úc ngẫm nghĩ một lúc, lắc đầu nghiêm mặt nói:

- Ta hiểu biết về Mạnh Ngạn cũng không phải nhiều, cho nên những lời hắn vừa nói đó, ta cũng không rõ lắm, có điều, mặc kệ hắn có nói thật lòng hay không, ta và ngươi đều phải xem chứng hắn cẩn thận. Tóm lại, không để hắn lại gây ra tai họa nữa.

Ngụ ý lời này, chính là không để Lưu Sấm thoát ra.

Chung Diêu gật đầu tỏ vẻ đồng ý, uống một ngụm tửu thủy xong, ông khẽ thở dài một tiếng nói:

- Xem ra, muốn Mạnh Ngạn hồi tâm chuyển ý, còn cần ta và ngươi phối hợp, khúc mắc của Mạnh Ngạn với Tào Công, cũng về mặt tình lý. Chỉ hy vọng hắn đừng có vì vậy mà cứng đầu quá.

Chỉ là khúc mắc trong lòng thôi sao? Tuân Úc tươi cười trên khuôn mặt, nhưng trong lòng biết không phải vậy.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Quách Viện đưa Lưu Sấm về đến dịch quán xong, hẹn trước thời gian, liền cáo từ rời đi.

Lưu Sấm về đến phòng, ngồi xuống thở dài một hơi, cảm thấy một trận mệt mỏi không biết từ đâu ra.

Nói thật, cùng hai người Tuân Úc và Chung Diêu nói chuyện, là một chuyện phi thường hao phí tâm lực. Mỗi lời nói, đều phải suy nghĩ cặn kẽ mới được, cho nên Lưu Sấm ngoài cẩn thận ra không còn cách khác. Chung Diêu còn dễ đối phó chút, nhưng với Tuân Úc, Lưu Sấm nhất định phải dốc hết mười hai vạn phần tinh thần, người này có lẽ về mặt chính trị, có chút lý tưởng hóa, có chút ngây thơ, nhưng tài trí của ông ta lại không thể xem thường … Mà đến ngay cả Lưu Sấm cũng không cầm lòng mà cảm thán, tay chân của Táo Tháo có thể nói là nhân tài đông đúc.

Đúng như Chung Diêu nói vậy, nếu như, nếu như Lưu Sấm sinh sớm mười năm, sớm xuất thế thêm mười năm thì … Có thể sẽ là một kết quả khác. Dựa vào thân phận hắn là con trai Lưu Đào, là có thể đạt được sự tán thành của tuyệt đại đa số sĩ nhân ở Dĩnh Xuyên.

Quách Gia, Tuân Úc, Tuân Du … Tưởng tượng đã khiến người chảy nước miếng! Nhưng có một số chuyện, mệnh trung chú định. Tuổi của Lưu Sấm đã định trước rồi, Tuân Úc bọn họ không có khả năng đặt ván cược vào người hắn, nhưng như vậy, lại đem đến rất nhiều kích thích.

- Công tử, đã nghỉ chưa vậy?

Cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng người, người ở ngoài gọi là Hạ Hầu Lan.

Lưu Sấm day day huyệt Thái Dương, đứng lên mở của phòng, chỉ thấy Hạ Hầu Lan khoanh tay đứng ngoài cửa.

- Hành Nhược, vào phòng nói đi.

Lưu Sấm ra hiệu Hạ Hầu Lan vào phòng, rồi cho thêm hai khối than vào chậu than, ở trên chiếc ghễ tựa ngồi xuống.

- Công tử, mời vừa rồi ta cùng Đỗ Bá Hầu kia nói chuyện một lúc, với tình hình của y, có đại khái hiểu biết.

- Hả? Thần sắc của Hạ Hầu Lan đột nhiêm kích động lên, hạ giọng nói:

- Có lẽ công tử còn chưa biết, Đỗ Bá Hầu này lại xuất thân từ Hiếu Liêm.

- Hả?

- Người này mồ côi mẫu thân từ nhỏ, kế mẫu đối với y cực kì không tốt, nhưng y vẫn vô cùng hiếu thuận. Lúc hai mươi tuổi, làm Công Tào quận, Đại Trịnh huyện lệnh, sau lại được phong làm Hán Trung phủ thừa … Lúc Đổng Trác náo loạn triều cương, y từ chức rời quê hương, tạm trú tại Kinh Châu cũng chỉ vì bần hàn, lại không được Lưu Biểu xem trọng, cho nên năm ngoái không cùng thê tử đến Hứa Đô, rồi làm dịch trạm quan.

Trên thực tế, việc Lưu Sấm không biết là, ở trong Kiến An, Đỗ Kỳ được Tuân Úc phát hiện, cũng đề cử cho Tào Tháo, trở thành nhân tài trụ cột của Tào Ngụy. Chỉ là lúc này, đúng là giai đoạn thấp nhất của Đỗ Kỳ.

Lưu Sấm nhịn không được nói:

- Đỗ Bá Hầu kia có nguyện trợ giúp ta?

Hạ Hầu Lan nói:

- Đỗ Kỳ nay còn chút do dự, nhưng y nguyện ý làm việc vì công tử.

Làm việc và dốc sức, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Dốc sức là quy thuận Lưu Sấm; Làm việc chỉ là một phần của công tác, nguyện ý nhận thuê từ Lưu Sấm, đối với ý tưởng này của Đỗ Kỳ, Lưu Sấm cũng không cảm thấy giật mình. Nói thật, hắn hiện tại tiền đồ của hắn cũng chưa biết, có thể hay không thể thoát khỏi Hứa Đô, còn là một chuyện, Đỗ Kỳ sao có thể sẽ quy thuận hắn? Mặc kệ như thế nào, Đỗ Kỳ có công danh tại thân, sớm muộn gì cũng được trọng dụng … chuyện khác không nói, chừng hai năm nữa sau khi Tào Tháo phát ra Cử lệnh người có tài mới có được để trọng dụng, Đỗ Kỳ liền có được cơ hội lớn. Chỉ cần y có tài cán, sao phải lo không có ngày nổi danh? Cho nên, Đỗ Kỳ do dự, cũng là hợp tình hợp lý.

Lưu Sấm gật đầu nói:

- Đã là như vậy, hãy cứ giữ y lại đi. Ta hôm nay đi Chung phủ dự tiệc, cữu phụ tặng ta một tòa phủ đệ, hai ngày này chúng ta sẽ chuyển đồ qua đó, Đỗ Kỳ tốt xấu cũng đã ở đây một năm rồi, chắc là đối với Hứa Đô cũng quen thuộc nhiều hơn, đến lúc đó, hãy để y trước tiên làm quản sự, sau này từ từ tính toán tiếp, ta cũng muốn biết, y rốt cuộc có tài cán gì.

Hạ Hầu Lan sau khi nghe xong, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Lưu Sấm cảm thấy có chút mệt mỏi rồi, cùng Hạ Hầu Lan hàn huyên vài câu xong, liền trở về nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, hắn vừa sớm đã rời giường, ở trong đình viện luyện vài lượt Long Xà Cửu Biến. Sau đó hắn ăn bữa sáng xong vào trong phòng đọc sách, chờ đợi Quách Viện đến …

- Công tử, công tử!

Đúng lúc này, Hạ Hầu Lan vội vàng từ ngoài phòng chạy tới, vẻ mặt đầy hoang mang.

Y vừa vào phòng, liền vội vàng nói:

- Nhận được tin báo, Khổng Minh và Nguyên Phục dẫm ba trăm Phi Hùng kỵ từ Bắc Hải đến, hiện giờ đã đến Phong Khâu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.