Chương trước
Chương sau
Gia Cát Lượng sao lại đến đây? Lưu Sấm hơi sửng sốt một chút, chợt hiểu được. Chắc là ở nhà lo lắng an toàn của ta, cho nên mới phái Gia Cát Lượng tới. Lưu Sấm đến Hứa Đô, chỉ dẫn theo năm mươi Phi Hùng Kỵ, người ở nhà sao có thể yên tâm? Phái người khác đến nữa? Phòng chừng lúc này đây, Bắc Hải quốc đã thành một đống hỗn loạn, mọi người đã nhận được thư tín của Lưu Sấm rồi, xem ra đã theo lời Lưu Sấm bắt đầu chuẩn bị, cho nên tính toán qua, hình như chỉ phái Gia Cát Lượng đến hỗ trợ.

Thoáng một cái, đã hai năm. Lúc trước cái đuôi nhỏ chỉ thích đứng ở phía hắn sau đó, không biết giờ đã biến thành bộ dạng như thế nào. Từ năm Kiến An thứ hai từ Từ Châu trở về sau, Gia Cát Lượng trở lại bên cạnh Trịnh Huyền tiếp tục theo học, sau đó lại theo Trịnh Huyền đi tới Bất Kỳ.

- Hành Nhược, ngươi lập tức cầm danh thiếp của ta, đi đến Thượng Thư phủ tìm Tuân Úc. Cứ nói ta có một đội tùy tùng sắp đến đây, mời ông ta phái người báo tin, dọc đường giúp đỡ và chiếu cố cho.

Hạ Hầu Lan vội vàng cầm lệnh bài đi tìm Tuân Úc, mà Lưu sấm thì ở trong phòng bồi hồi.

Một lát sau, chợt nghe ngoài phòng có người nói:

- Khời bẩm Hoàng thúc, bên ngoài có một người tự xưng Quách Viện, nói là phụng mệnh Chung Thị Trung đến đây cùng người đi xem phòng ốc.

Lưu Sấm ra khỏi phòng, chỉ thấy Đỗ Kỳ khoanh tay đứng đó. Lập tức hắn nói với Đỗ Kỳ:

- Bá Hầu, như này đi, ngươi cùng Công Trợ đi xem phòng ốc, nếu cần thêm thứ gì, thì cứ trực tiếp nói cho Công Trợ biết. Ngoài ra, ngươi đã nhận làm việc cho ta, vậy thì hãy chuyển từ Đả Cốc Trường đến đây đi. Ta nghe Hành Nhược nói, hoàn cảnh ở Đả Cốc Trường rất tồi tệ, lệnh công tử vừa sịnh, cũng cần một môi trường tốt, chi bằng dời đến đây cũng là tiện cho công việc.

Đỗ Kỳ đã đồng ý làm việc vì Lưu Sấm, vậy Lưu Sấm cũng nên suy xét cho cuộc sống của Đỗ Kỳ. Nghe Lưu Sấm phân phó, Đỗ Kỳ cũng không từ chối, liền vui vẻ đáp ứng. Y trước tiên dẫn Quách Viện đi vào trong dịch quán gặp Lưu Sấm, sau khi Lưu Sấm và Quách Viện nói chuyện một lúc xong, Quách Viện liền đưa Đỗ Ky đi luôn.

Lại một lát sau, người Tuân Úc phái đến dạy bảo Lưu Sấm lễ nghi cũng đến dịch quán. Lưu Sấm theo y học vẹn vẹn một ngày, cũng coi là biết rõ ràng về trình tự đại lễ tế trời, rồi sau đó phái người cung kính tiễn đi.

Ngày hôm sau, Lưu Sấm liền cùng mọi người rời khỏi dịch quán, chuyển thẳng đến phủ đệ mà Chung Diêu tặng cho. Ở Bắc Hứa, cũng chính là phía bắc Hứa Đô, thuộc khu vực buôn bán. Xung quanh các cửa hàng san sát nhau, thương nhân lưu tới không ngừng, cực kỳ náo nhiệt. Chẳng trách Chung Diêu lại không thích nơi này, ở Bắc Hứa đích thực là có phần ồn ào. Tuy nhiên, đối với Lưu Sấm mà nói, sự ồn ào của Bắc Hứa cũng không mang đến quá nhiều ảnh hưởng lắm. Bởi vì đưa cho hắn phủ đệ này, trước sau tổng có năm dãy nhà, đình viện thì sâu thẳm. Đi vào phủ đệ, đóng đại môn lại, liền đem sự ồn ào, náo nhiệt của Bắc Hứa bỏ ra ngoài đại môn rồi.

Đỗ Kỳ cũng đã chuyển đến, liền ở chái nhà thứ hai. Lưu Sấm nhìn qua kết cấu đình viện một chút, rồi phân phó Đỗ kỳ chuyển đến sân trong của dãy nhà thứ ba.

- Mạnh Ngạn, có cần thuê thêm ít nô bộc đến?

Năm mười Phi Hùng Kỵ chuyển vào Chung phủ, thậm chí còn chưa đủ lấp kín dãy nhà thứ nhất của định viện. Nhìn đình viện trống rỗng, Quách Viện không kiềm nổi, đề nghị:

- Hiện giờ có thể ở bên Lạc Dương kia mua về rất nhiều nô tỳ và người làm, rất nhiều người đã từng làm việc ở nhà quyền quý có tay nghề rất khéo. Đổng Trác làm loạn triều cương, khiến nhiều người giàu có phải rời Lạc Dương chuyển đến Trường An, vì vậy mà có nhiều nô tỳ, người làm ở lại Lạc Dương. Hiện nay tuy là Tư Không đã sai người ổn định chỉnh đốn Lạc Dương, nhưng tình hình vẫn như trước. Ở bên đó có thể tốn rất ít tiền mà có thể mua người làm về đầy đủ.

Lưu Sấm ngẫm nghĩ một chút, khoát tay nói:

- Thôi khỏi, vài ngày nữa ta có ba trăm thiết giáp vệ sĩ sẽ đến Hứa Đô, đến lúc đó ở lại đây, cũng coi như là gần đủ rồi. Ta cũng đâu có phải thân phận người giàu có gì, nếu gia nô nhiều quá, ngược lại không thoải mái, chi bằng để họ phục vụ địa chủ, phú hộ.

Quách Viện nghe xong, liền cả cười.

- Nếu đã là như vậy, thì tất cả nghe theo lời Mạnh Ngạn vậy.

Y giúp Lưu Sấm lại sửa sang một chút, liền cáo từ rời đi. Trước khi đi, y nói với Lưu Sấm giờ Sửu hãy đến Ngọ Môn chờ đợi, giờ Dần Hán đế sẽ chiêu hắn vào cung.

Lưu Sấm cảm tạ một lần nữa, rồi tiễn Quách Viện ra cửa. Hắn ngồi tại trung đường, nhìn ngắn phủ đệ hoa mỹ này, đột nhiên khóe miệng nhếc lên, lộ ra một nụ cười cổ quái:

- Có khi nào cữu phụ muốn dùng đến ăn ngon mặc đẹp để tiêu trừ chí hướng của ta sao? Nếu đúng là như vậy, e kết quả cuối cùng, dày công tính toán của Cữu phụ đều chỉ có thể là công dã tràng rồi.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Năm Kiến An thứ bốn cũng đã đến theo tiếng chuông đồng kêu vang. Lưu Sấm nhớ phân phó của đám người Tuân Úc chỉ bảo, giờ sửu liền đi tới ngoài Ngọ Môn chờ triệu kiến.

Mùng một, thời tiết còn rất lạnh. Cũng may Lưu Sấm đều đã chuẩn bị, ở ngoài Ngọ Môn đợi chừng một canh giờ, cửa lúc này mới mở ra, Hán đế sai người mời Lưu Sấm vào trong Thừa Quang điện chờ đợi. Dục Tú đài, được dựng ở tây nam hoàng thành. Cao mười lăm mét, rộng hai trăm mét, cảnh tượng trang nghiêm.

Hán đế trang phục lộng lẫy xuất hành, văn võ bá quan theo sau. Sau khi đi đến dưới Dục Tú đài, Lưu Sấm theo sau Hán đế đi lên Dục Tú đài, chỉ thấy ở trên đài cao, tứ phía cắm đầy tinh kỳ, đón gió phấp phới. Cung nữ, thị vệ, sớm đã đứng ở trên đài cao chờ.

Khi thấy ánh mặt trời lên, Hán đế một mình đứng ở trung tâm tế đài, cao giọng đọc tế văn. Nội dung trong đó, đơn giản là bảo hộ giang sơn Hán thất vững bền, vĩnh tồn, phù hộ năm mới mưa thuận gió hòa. vân. vân … Lưu Sấm đã sớm biết trình tự hiến tế, liền phủ phục trên mặt đất, nghe âm thanh non nớt kia của Hán đế, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác khó tả.

Khi vầng thái dương từ đường chân trời dâng lên, một vòng mặt trời đỏ dực hiện ra. Toàn thân Hán đế như được một lớp kim quang bao phủ trong ánh mặt trời, dưới Dục Tú đài, văn võ bá quan đồng thời hô lên: Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, cũng là đại biểu cho kết thúc của tế thiên đại điển. Trong ánh mặt trời, tế phẩm hóa thành làn khói xanh, lượn lờ bay lên. Nhưng Lưu Sấm nhìn như thế nào, cũng đều giống những làn khói bình thường.

Trên mặt Hán đế mang theo thần sắc trang nghiêm.

- Quán Đình Hầu, theo trẫm tới Thái miếu.

Tế bái thiên địa xong là đến tế bái tổ tiên, Đương nhiên, Thái miếu của hoàng thành Hứa Đô, là sau khi Tào Tháo dời đô đến, đã lệnh người xây mới. Bất luận là quy mô hay khí thế mà nói, đều xa xa không bằng Thái miếu ở Lạc Dương, chẳng qua, Thái miếu ở Lạc Dương sớm đã thành đống hoang tàn. Mà nay còn mấy người biết đến? Một nghìn tôn thất sớm đã ở ngoài Thái miếu tập hợp. Hán đế Lưu Hiệp và Tông Chính cùng vào trong Thái miếu, sau lưng bọn họ Lưu Sấm cũng chăm chú đi theo.

Tôn thất tại Hứa Đô có nhân số không ít. Ước chừng có khoảng hai, ba trăm người.

Nhưng số người có thể bước vào Thái miếu, lại ít ỏi không có mấy … Muốn bước vào Thái miếu phải xem thân phận địa vị của ngươi đã, cùng là thân phận tôn thất, theo lý mà nói, Lưu Sấm không có tư cách tiến vào Thái miếu tế bái. Nhưng vì hắn là Hoàng thúc, cũng phải có tư cách tương ứng. Lưu Bị đã được liệt vào tôn nhân phủ, quay lại tôn thất. Nhưng trước lúc đó, Phục Hoàn có lời hứa với Lưu Sấm, tuyệt không để thân phận của Lưu Bị cao hơn Lưu Sấm. Cho nên, Lưu Bị không được Hán đế triệu kiến, càng không có tư cách tiến vào Thái miếu.

Ở trong Thái miếu, sau khi Hán đế tế bái qua tổ tiển xong, không kìm được lòng, lớn tiếng khóc lên. Lưu Sấm theo các tôn thất khác, quỳ gối ở trong Thái miếu. Cảm thấy phi thường vô vị. Tai nghe tiếng khóc liên tục, trong lòng cảm thấy thực là buồn bực. Ánh mắt nhìn quanh, trừ Hán đế tuổi nhỏ ra, còn lại các tôn thất khác phần lớn đều đã già yếu, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài. Những người này, già thì già quá, trẻ thì trẻ quá, sao mà có thể là đối thủ của Tào Tháo!

- Quán Đình Hầu, ngươi hãy lưu lại.

Sau khi tế bài vừa chấm dứt, Lưu Sấm sớm đã đói bụng kêu vang rồi. Hắn đang muốn rời đi, lại nghe Hán đế gọi tên hắn, liền vội vàng đứng lên trước. Lại thấy Hán đế cầm tay Lưu Sấm kéo đi, đứng dưới bài vị cao tổ.

- Quán Đình Hầu, tấm lòng của người, trẫm đã hiểu. Chức Hộ Ô Hoàn Giáo Úy, trấm tự biết tiến hành an bài, xin chớ lo lắng. Nay một chi Hoài Nam Lệ vương đã lại quy về tôn thất, từ nay về sau, mong rằng Hoàng thúc có thể tận tâm vì Hán thất, đó nhất định là phúc khí của Hán thất ta. Nhưng mà, Hoàng thúc muốn thoát thân, còn cần tự tiến hành bày mưu tính kế. Trẫm tuy có lòng tương trợ, nhưng …

Hán đế kéo theo Lưu Sấm, ở trước bài vị cao tổ thi lễ, dùng tiếng nói nhỏ mà chỉ có hai người nghe thấy được.

Lưu Sấm đứng ở phía sau Hán đế, cũng hạ giọng nói:

- Xin bệ hạ yên tâm, Sấm sinh là người của Hán thất, chết cũng là ma của Hán thất, tất không phụ phó thác của bệ hạ.

Trong Thái miếu, có trời mới biết có hay không có tai mắt của Tào Tháo. Hán đế có lòng muốn cùng Lưu Sấm nói thêm một chút, nhưng lại sợ bị phát giác, chỉ có thể ít lời mà ý nhiều. Lưu Sấm nguyện trung thành, khiến trong lòng Hán đế rất thoải mãi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.