Chương trước
Chương sau
Thình thịch!

Một vật lớn đang va vào tường thành Huyện Lăng thật mạnh, mảng đá văng ra. Đứng trên tường thành có thể cảm nhận được sự rung chuyển của nó, Lưu Sấm đứng trên tường thành vẻ mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.

Dưới thành trống trận ù ù, kêu rung chuyển đất trời.

Đội quân Hải Tây xông tới như thủy triều dâng trào hướng Huyện Lăng vọt tới, xa xa cũng có nhiều chiếc xe công thành chậm rãi tiến đến gần.

Binh lính Trần Đăng ở Huyện Lăng lập tức khởi xướng việc công kích. Gã dường như muốn rửa mối hận trước đây ở Hoài Nam bị Trương Liêu đánh tan tác, ở Hải Tây chiêu mộ ba vạn binh mã, còn chuẩn bị một lượng lớn vũ khí công hành chuẩn bị một tiếng trống nhằm tăng cao tinh thần hăng hái công kích thành, chiếm Huyện Lăng.

Gần ba mươi cái máy bắn đá không ngừng mà ném hỏa thạch về hướng đầu thành Huyện Lăng. Ba chiếc xe tỉnh lan (một loại xe chuyên dùng để chở cung thủ lên cao) đã chuẩn bị chờ xuất phát, chờ Trần Đăng ra lệnh.....

Lưu Sấm cũng không nghĩ Trần Đăng lại có biểu hiện điên cuồng như thế, nhìn bộ dáng này của y dường như muốn liều lĩnh san bằng Huyện Lăng rồi.

Cũng may Lưu Sấm cũng đã có chuẩn bị trước. Sau khi đến Huyện Lăng hắn tập trung được ba nghìn thanh niên cường tráng ở đây phụ trách tu sửa tường thành. Phải biết rằng tường thành Huyện Lăng không phải quá cao dày, nếu không được sớm chuẩn bị chỉ sợ khó có khả năng chống lại quy mô công kích lớn.

Sự thật chứng minh suy đoán của Lưu Sấm không sai lầm. Nhưng nhìn tình thế của Trần Đăng dù có muốn công phá Huyện Lăng cũng không phải chuyện dễ dàng.

- Cung tiễn thủ, bắn tên!

Cao Thuận khàn giọng rống to, một vòng tên như mưa rơi từ trên tường thành bay vụt xuống. Binh lính Hải Tây giơ cao tấm chắn ngăn cản mưa tên tập kích, khi bọn họ đến được chân thành Huyện Lăng liền bị gậy gộc từ trên cao lăn xuống.

Mỗi một người ôm một cây lăn gần hai thước được vót nhọn đầu.

Sau khi cây lăn từ trên đầu thành được ném mạnh xuống, chỉ cần bị trúng vào thì da thịt sẽ tan tành....Nhưng điều quan trọng hơn những cây lăn được ném xuống này có nhúng nước cây trẩu, khi những cây trên được ném xuống sau đó tụ tập thành một đống, trên đầu thành sẽ có người ném mạnh cây đuốc xuống, Huyện Lăng sẽ được bảo vệ bởi biển lửa xung quanh, làm trì hoãn được tốc độ công kích của binh lính Hải Tây.

Trong không khí tràn ngập mùi thịt người bị cháy xém. Dưới thành ngổn ngang lộn xộn, khắp nơi đều là thi thể...Trần Đăng ba lần công thành nhưng đều không được mà lui, thậm chí không thể công lên đầu thành.

Trong lòng Lưu Sấm cũng không vui vẻ gì, bởi hắn biết Trần Đăng còn có một chiêu chưa sử dụng. Cuối cùng hơn mười chiếc xe công thành rốt cuộc cũng xuất binh, ba chiếc xe tỉnh lan chở cung thủ cũng chậm rãi mà tiến, từ trên xe tỉnh lan chở cung thủ bắn tên như mưa, ý đồ muốn áp chế quân coi giữ trên thành.

Ánh mặt trời mùa đông tuy trong trẻo nhưng khá lạnh lùng. Màu đỏ của mặt trời chiếu rọi nổi lên một vầng sáng yêu dị, dường như đã bao phủ trên bầu trời Huyện Lăng.

- Hoàng thúc, không nghĩ Trần Nguyên Long lại điên cuồng như thế.

Khóe miệng Lưu Sấm nhướng lên nhỏ giọng nói:

- Nếu ngươi biết thành này có hơn mười vạn hộc lương thực có lẽ ngươi cũng điên cuồng như thế. Theo ta được biết, lương thảo Hải Tây năm nay thiếu thốn, Trần Đăng và Từ Tuyên nếu không tìm được lương thực thì không có cách nào duy trì được chính vì thế mới điên cuồng công kích. Hắn muốn đánh nhanh thắng nhanh, nhưng ta sẽ khiến hắn không được như ý.

Trong lịch sử khi Tào Tháo tấn công Từ Châu, chinh phạt Lã Bố, Trần Đăng sẽ khởi binh tương trợ, từ Quảng Lăng đến Hạ Bì chặn đường lui của Lã Bố. Lúc này tuy Trần Đăng xuất binh tiến đến nhưng thanh thế đã không bằng được như trước.

Dù sao gã ta cũng mất đi vùng đất Quảng Lăng rộng lớn, chỉ có thể mượn Hải Tây và Khúc Dương để tạo nên thanh thế, tự nhiên so được với một quận rộng lớn giàu có như Quảng Lăng.

Hải Tây là nơi hoang vắng, lương thảo không nhiều lắm. Lần này gã tập trung ba vạn binh mã, lương thảo thiếu vốn là chuyện có thể nghĩ. Đây cùng là nguyên nhân vì sao Trần Đăng sau khi xuất binh từ Khúc Dương liền công kích Huyện Lăng. Vì Huyện Lăng có địa điểm then chốt ở Hoài Bắc, ngoài ra trong thành có hơn mười vạn hộc cao lương, điều này đã làm cho Trần Đăng muốn chiếm được.

Nếu gã ta có được lượng quân thảo này liền có thể ổn định được lòng quân....Bằng không mà nói cũng chỉ có thể dựa vào viện trợ của Tào Tháo, vấn đề là Tào Tháo có thể viện trợ được bao nhiêu? Tám vạn quân ở Hạ Bì hằng ngày hao tốn vô cùng nhiều lương thảo, tuy Tào Tháo làm đồn điền ba năm thu hoạch được khá nhiều nhưng trong ba năm nay Tào Tháo đã mấy lần xuất chinh, lương thảo hao tổn cũng khá nhiều.....Tám vạn binh có thể duy trì nhưng nếu tăng thêm ba vạn người nữa thật sự Tào Tháo khó lòng mà chu cấp được, nói cách khác nếu Trần Đăng nhận viện trợ của Tào Tháo thì sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào Tào Tháo, điều này sẽ mất đi tính độc lập siêu nhiên thường có của gia tộc Trần thị.

Mà kết quả này cũng không phải là điều mà Trần Đăng muốn thấy.

Đương nhiên Trần Đăng cũng biết Lưu Sấm đang vận chuyển lương thảo, trữ hàng ở Hoài Âm. Gã cũng có thể xuất binh tấn công sau nhưng nếu như vậy sẽ chịu sự tấn công từ hai mặt của Huyện Lăng.....Tuy lương thảo của Huyện Lăng không bằng nhưng cũng đủ cho Trần Đăng sử dụng, đồng thời lúc này tấn công cũng có thể giảm được hai mặt thù địch, điều này cũng khiến cho Trần Đăng mong muốn tấn công Huyện Lăng nhanh nhất.

- Xe bắn đá chuẩn bị.

Vừa ra lệnh, hơn mười chiếc xe tấn công Huyện Lăng, Cao Thuận trầm giọng hét lớn ra lệnh. Kho phủ Huyện Lăng có ba xe bắn đá, được Lưu Sấm lệnh ở bên trong thành chuẩn bị sợ binh lính Hải Tây công kích.

- Bắn!

Nghe theo hiệu lệnh của Cao Thuận, xe bắn đá trong huyện thành Huyện Lăng phát ra tiếng kêu thật lớn....Nghe chói tai, theo sát phía sau có ba đoàn quả cầu lửa thật lớn từ trong thành bay ra, hướng ngoài thành rơi xuống.

Oành, oành, oành....

Hỏa cầu rơi xuống đất phát ra tiếng kêu liên tiếp vang lên, lửa cao ngập trời.

Hóa ra quả cầu lửa mà Huyện Lăng ném ra chính được dùng từ cỏ khô bao quanh cây trẩu hộp, một hộp dầu cây trẩu nặng đến hai mươi cân. Sau khi hộp dầu cây trẩu rơi xuống lập tức vỡ vụn, bên trong cây trẩu họp rơi lả tả trên mặt đất, cỏ khô bị thiêu đốt nên lửa nhanh chóng bốc cháy, khói bay lên ngùn ngụt.

Hơn ba mươi hộp dầu cây trẩu quăng ra, bên ngoài thành Huyện Lăng đã trở thành một biển lửa. Hai chiếc xe công thành bị hộp đựng dầu cây trẩu đánh trúng, bốc cháy lên ngùn ngụt. Còn xe Tỉnh Lan chuyên chở cung thủ bắn lên cao thấy tình huống như vậy cũng vội lui về phía sau, không dám bước đến phía trước.

Nhìn binh lính Hải Tây giẫy dụa kêu rên, Lưu Sấm thật sự cũng không chút nào đành lòng, hạ lệnh cho cung thủ bắn chết những binh lính Hải Tây dưới thành.

Thời gian một ngày trôi qua, thảm cảnh chém giết cũng lặng lẽ trôi qua.

Vào đêm quân Hải Tây không còn tấn công nữa, ngoài thành Huyện Lăng ánh lửa rãi rác khắp nơi.

Lưu Sấm dùng cơm ngay tại trên cổng thành, hắn ăn cùng với các quân sĩ, thức ăn là cơm và súp xương trâu. Điều này cũng làm cho các quân sĩ sinh lòng thiện cảm với Lưu Sấm.....Một vị tướng có thể cùng bọn họ kề vai chiến đấu, đồng cam cộng khổ càng làm cho họ thêm yên tâm.

- Hoàng thúc, hôm nay tuy đánh lui được Trần Nguyên Long nhưng tất nhiên gã ta sẽ không từ bỏ ý đồ. Thành Huyện Lăng khá nhỏ sợ thủ cũng không được lâu....Hôm nay mới một ngày đã tiêu hao hơn ba vạn mũi tên, chết hơn hai trăm người.

Cao Thuận ngồi cạnh Lưu Sấm nhỏ giọng nói.

Hạ Hầu Lan mang theo hơn trăm Phi Hùng Vệ tuần tra trong thành.

Lưu Sấm cầm bát lên húp canh xương ừng ực, sau đó lau miệng liền đứng dậy.

- Tên trong thành còn có bao nhiêu?

- Khoảng tám vạn mũi, cây lăn hơn hai ngàn, cát đá năm ngàn....

Cao Thuận đối với đồ quân nhu ở Huyện Lăng nhớ rõ, nên nói luôn.

Lưu Sấm cùng gã tuần tra trên cổng thành một vòng, thấy tinh thần quân lính không tệ nên yên lòng, truyền lệnh phải tăng cường đề phòng, phòng ngừa Trần Đăng tập kích.

- Để mọi người cần tỉnh táo, kiên trì đề phòng trong vài ngày. Ta đoán sẽ nhanh chóng có viện binh tiến đến, đến lúc đó Trần Đăng tất nhiên sẽ lui binh. Nói thật, ta cũng không lo lắng Trần Đăng tấn công thành Huyện Lăng, dù hắn có tấn công mạnh thế nào cũng khó có thể kéo dài, ta chỉ lo lắng là kế sách của Trần Đăng thôi. Đây là người mưu trí hơn người, có đảm lược, nhân vật bực này ngươi sẽ không bao giờ đoán được bước tiếp theo hắn sẽ làm gì, cho nên cần cố hết sức phòng bị....

Cao Thuận nghe nói thế không khỏi nhìn Lưu Sấm một cách khác xưa.

Gã chính muốn nhắc nhở Lưu Sấm cẩn thận tránh dụng kế của Trần Đăng, nhưng hiện tại xem ra Lưu Sấm đã sớm chuẩn bị, cũng không có ý phớt lờ Trần Đăng.

- Như thế nào? Ngươi nghĩ ta sẽ khinh thường Trần Đăng sao?

Cao Thuận cười ha ha không trả lời.

Lưu Sấm nói:

- Ta đã tìm hiểu sơ qua người này...Trước đây Trần Đăng dù đã bại dưới tay Trương Văn Viễn, nhưng đó chẳng qua là Văn Viễn dũng thiện chiến. Trần Đăng cố thủ cô thành, không ai giúp binh tương trợ cho nên mới lui đến Hải Tây. Tuy nhiên, người tên Trần Đăng này ở Quảng Lăng có uy tín khá lớn, cũng vì nguyên nhân này nên ta không thể không phái Hách Chiêu cùng Văn Hướng tiến về Hoài Nam, để đảm bảo đường luôn được lưu thông, nếu không như thế Hoài Nam tất loạn. Đối phó với người như thế nhất định phải vô cùng cẩn thận, không thể có nửa điểm sơ suất.

Như vậy đêm nay ta và ngươi phải phân ra mà trực....Vừa rồi ngươi chỉ huy trận chiến đã khá vất vả nên nghỉ trước đi, nghỉ ngơi đến đêm lại ra canh ta nghỉ để ngừa Trần Đăng đánh lén. Ta thật sự cảm thấy đêm nay hắn sẽ không tập kích đâu, vì tập kích đêm đối với hắn không phải là lựa chọn tốt nhất, điều ta lo lắng chính là hắn ta có chiêu bài sau cùng, đó mới là điều nguy hiểm, cũng cần phải cẩn thận một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.