Chương trước
Chương sau
Huyện Lăng được thành lập từ thời nhà Tần. Địa điểm này cơ bản nằm ở thôn Lăng Thành trấn Chúng Hưng huyện Tứ Dương tỉnh Giang Tô hậu thế. Nơi này có diện tích không lớn lắm nhưng vị trí lại cực kỳ quan trọng, là trạm trung chuyển cho Hoài Bắc, nhân khẩu ước chừng ba vạn người.

Tường thành Huyện Lăng không được cao lắm, có nhánh sông Hoài Thủy chảy qua thượng du Lăng Thủy.

Lưu Sấm đứng trên đầu thành đưa mắt nhìn ra xa. Những đồi núi cao nhấp nhô vô cùng hoang vắng. Mùa đông càng làm cho hơi thở thêm nặng nề, khiến nơi này cảm thấy khá trống trải.

Cao Thuận đứng phía sau Lưu Sấm nhìn qua thấy trong lòng hắn chứa đầy tâm sự, vẻ mặt cứng đờ vô cùng rối rắm. Đã đến Huyện Lăng ngày thứ ba, tháng mười cũng đã gần kề. Cao Thuận cũng nghe được vài tin tức ở Hạ Bì, đặc biệt là nghe về chuyện của Lưu Sấm ở Hạ Bì.

Nếu như là một năm trước nghe được Lưu Sấm nói với đồng đội mình những lời như thế thì gã khá giận, nhưng khi cùng nhau trải qua một năm rưỡi sinh tử có nhau, Cao Thuận cũng biết rằng Lưu Sấm tuyệt không làm gì mà không có mục đích. Nhưng gã cũng không tin Hầu Thành thật sự phản bội Lã Bố.

- Hoàng thúc.

- Hả?

Cao Thuận nhẫn nhịn một ngày rốt cuộc cũng không kìm được mở miệng hỏi:

- Người nói Hầu Nguyên Định không thể tin, như vậy có chứng cứ gì không?

Lưu Sấm khẽ mỉm cười nói:

- Không có!

- Vậy vì sao ngươi nói hắn.....

Lưu Sấm xoay người vỗ vỗ vai Cao Thuận nói:

- Sự thật sẽ chứng minh lời ta nói có chính xác hay không, nếu ta nói sai thì sẽ tự chịu tội với Hầu Tướng quân, nhưng nếu ta đoán không sai....Hiếu Cung, trời sinh ngươi tính tình đôn hậu, không thích tranh quyền đoạt lợi nên không biết lòng người hiểm ác. Tóm lại, dưới trướng Quân hầu trừ ngươi ra ta chỉ tin Văn Viễn và Thúc Long, những người còn lại ta đều không yên lòng.

Tuy nhiên việc này không phải ngươi có thể giải quyết được. Với kế hoạch hiện nay vẫn chỉ có thể bảo vệ tốt Huyện Lăng, không làm cho Huyện Lăng mất đi....Đợi khi Quân hầu từ phía nam đến Quảng Lăng thì sẽ hiểu. Lúc này nhiệm vụ của chúng ta rất nặng nề, ta cũng không có tâm tư suy xét việc này. Ha ha, thật thật giả hay thật cứ chờ xem thế nào.

Nghe Lưu Sấm nói như vậy Cao Thuận cũng không tiện hỏi nữa. Gã chỉ có thể gật gật đầu xoay người nhanh chóng bước đi ra cửa thành...Lưu Sấm nhìn bóng lưng của Cao Thuận trong lòng lại có cảm giác không thể nói nên lời được. Thoạt nhìn có thể thấy Lã Bố vẫn cực kỳ tín nhiệm đối với đám người Hầu Thành nhưng lại không biết tiếp tục như thế kết quả sẽ thế nào.

Nhưng hết thẩy mọi chuyện hắn không thể nào khống chế. Hắn chán ghét loại cảm giác này, loại cảm giác mình không thể khống chế mọi chuyện, thật sự không thoải mái chút nào. Chỉ mong không phát sinh những điều mình không ngờ tới, Lưu Sấm khe khẽ thở dài, tâm tình không khỏi có chút khó chịu, dọc theo đường lớn chậm rãi đi xuống thành lâu.

Phòng ngự của Huyện Lăng cũng không tệ, Cao Thuận xử lý mọi chuyện cũng gọn gàng ngăn nắp. Cho nên, Lưu Sấm cũng không mất quá nhiều tâm tư suy nghĩ, nên hắn chỉ chú ý đến chuyện vận chuyển lương thực.

Đầu tháng mười, thời tiết vô cùng giá lạnh. Tào Tháo liên tiếp tấn công núi Cát Dịch, nhưng đều bị Trương Liêu hóa giải, hai bên giằng co tranh giành nhau ở Nghi Thủy, còn bên bờ Tổ Thủy, Tang Bá, Lý Điển, Chu Linh cũng đang ở thế không thuận lợi cho lắm. Hai người Hầu Thành, Tống Hiến ở Tổ Thủy ngăn cản quân Tào Tháo tấn công, tình thế ngày càng cam go.

Thời gian trôi qua Tào Tháo có chút gấp gáp. Bước vào đầu tháng mười, thế tấn công của Tào quân đối với Hạ Bì càng ngày càng mãnh liệt nhưng diễn biến không có gì tiến triển.

Thế cục giằng co nên cũng khiến cho ý đề phòng của Lã Bố đối với Hầu Thành dần dần giảm đi. Ngay từ đầu thật sự y có chút hoài nghi với đám người Hầu Thành, nhưng khi cuộc chiến mở ra đám người Hầu Thành đã có chiến tích thật không tầm thường, thái độ biểu hiện cũng làm cho Lã Bố an tâm hơn rất nhiều.

Chính thế trong lòng y càng có bất mãn đối với Lưu Sấm. Chỉ có điều Lưu Sấm dù sao cũng là con rể của y, Lã Bố bất mãn cũng không tiện thể hiện ra. Tiến độ di chuyển xuôi Nam cũng bắt đầu chậm lại...Nên biết rằng phải rời bỏ Hạ Bì, xuôi nam Quảng Lăng cũng không phải là một chuyện đơn giản, Lã Bố cần phải xử lý rất nhiều chuyện, thấy cuộc chiến tạm thời không có gì thất thường nên Lã Bố liền không hề quan tâm nữa.

Mùng sáu tháng mười, Lã Bố sai người hộ tống Nghiêm phu nhân và gia quyến đi đến Hoài Âm. Đồng thời, thế tiến công của Tào Tháo càng ngày càng thêm mạnh mẽ.

- Nguyên Định, thế tiến công của Tào Tháo càng ngày càng dũng mãnh, chỉ sợ không kiên trì được lâu lắm.

Ánh tà dương chiếu rọi, nước sông Tổ Thủy nhuộm đỏ cả dòng sông, càng lộ ra vẻ thê lương.

Hai bên bờ sông Tổ Thủy, thi thể chết nằm vung vãi khắp nơi....Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi số quân lính của Tào và Từ Châu số người chết tăng lên cả ngàn người, càng khiến cho Hầu Thành áp lực càng lớn.

Gã đứng trên đê nhìn quân Tào dần dần lùi lại, mày nhíu chặt. Vẻ mặt Tống Hiến cũng vô cùng mệt mỏi, đến phía sau Hầu Thành nói:

- Ta nghe nói tình hình của Văn Viễn cũng không được khá lắm, số người chết vô số kể, nếu chúng ta cứ kiên trì như thế cũng không thể ngăn cản được bao lâu....Lúc này, ta thấy Quân hầu lành ít dữ nhiều.

Hầu Thành nghe nói thế mày hơi nhăn lại, đột nhiên xoay người chăm chú nhìn Tống Hiến.

- Lời nói này của Trọng Mẫn là có ý gì?

Tống Hiến liên láo nhìn xung quanh, sau đó lấy ra một phong thư đưa cho Hầu Thành.

- Đây là cái gì?

- Đêm qua Tuyên Cao cho người mang đến doanh trại chúng ta, ta suy nghĩ một đêm cũng không thể quyết định được gì cho nên ta muốn cùng ngươi thảo luận một chút.

Tim Hầu Thành đập liên hồi, sau khi tiếp nhận phong thư thuận thế đưa vào trong ngực áo. Y nhìn xung quanh nhỏ giọng nói:

- Trọng Mẫn, ngươi điên rồi phải không....Lúc này sao ngươi còn liên lạc với Tuyên Cao chứ?

Tống Hiến cười nói:

- Hiện nay Tuyên Cao rất khá.

- Hả?

- Hiện giờ hắn được Tào Tư Không bái làm Lang Gia tướng, Quảng Võ tướng quân chấp việc chinh phạt, được triều đình phong chức có thể nói vinh quang hiển hách. Còn ta và ngươi theo Ôn Hầu đã nhiều năm không có công lao cũng có khổ lao, nhưng hiện tại vẫn chỉ là một Kỵ Đô úy, có là gì chứ?

- Trọng Mẫn, câm miệng!

Hầu Thành vội quát bảo Tống Hiến không được nói nữa, sau đó vỗ nhẹ nhẹ lên trán vài cái.

- Việc này không thể nói ở đây, có gì chúng ta trở về doanh trại nói sau.

Tống Hiến bĩu môi, liền ngậm miệng lại. Gã và Hầu Thành ở Tổ Thủy sau khi dọn dẹp chiến trường, cho binh lính cảnh giới liền trở về doanh trại.

Sau khi về doanh trại, Hầu Thành không thèm để ý đến Tống Hiến mà thẳng trở lại quân trướng, cởi áo giáp trên người xuống, ngồi ở ghế, lấy thư trên bàn mà Tang Bá viết cho y do dự một chút liền mở ra đọc cẩn thận.

Ý trong thư của Tang Bá vô cùng đơn giản: Hiện giờ bình lính Tào Tháo đã đến Từ Châu, nếu không diệt trừ được Lã Bố cùng Lưu Sấm thì thề không bỏ qua.

Lần này thái độ của Tào Tháo khá kiên quyết, chẳng qua người lão nhằm vào cũng chỉ là Lã Bố cùng Lưu Sấm, đối với những người khác tuyệt không có ác ý. Lúc trước Hầu Thành, Tống Hiến đều cùng Ôn Hầu vào sinh ra tử, lập khá nhiều chiến công, nhưng vậy thì sao chứ? Kết quả Lã Bố vẫn không có được thân phận Từ Châu Mục, ta cũng thế mà các ngươi cũng thế, ai cũng không được danh chính ngôn thuận sống trong cảnh nội Từ Châu.

Trái lại tên Lưu Sấm kia còn nhỏ tuổi thế đã là chư hầu một phương. Vì sao...Không lẽ vì hắn là Hoàng thúc Đại Hán sao? Ta thật sự không phục, dựa vào cái gì hắn có thể có được danh tiếng đó còn chúng ta ngay cả danh phận cũng không có được chứ? Lã Bố sẽ không có được kết quả tốt, cho dù Lưu Sấm có giúp hắn thì thủy chung cũng không chiếm được đại nghĩa. Ta và ngươi đều là trung thần nhà Hán, là con cháu Hán thất, ai là Hán thất? Thiên tử chính là đại biểu của Hán thất, còn Tào Tháo chính là đại biểu của Thiên tử, chúng ta phải tôn trọng.

Trong thư, Tang Bá đã nói rất chân tình.

Hầu Thành xem thư xong ném thư vào chậu than, ngồi nhìn phong thư hóa thành tro tàn. Y đứng bên trong trướng có chút lưỡng lự, một lát sau sai người cho gọi Tống Hiến đến, hạ giọng nói:

- Trọng Mẫn, ngươi thành thật nói cho ta biết, có phải ngươi đã đồng ý với Tuyên Cao rồi không?

Tống Hiến nghe nói thế vội vàng xua tay:

- Nguyên Định, ngươi xem ta là loại người gì? Nhớ ngày đó chúng ta ở Tịnh Châu quy thuận Ôn Hầu từng có lời thề dù cho nghèo hèn hang sang giàu cũng không quên những năm tháng khổ cực, thân như huynh đệ, tuy Tang Bá nói có chút đạo lý nhưng nếu ngươi không đồng ý thì sao ta dám tự ý quyết định?

Vẻ mặt Hầu Thành lộ có ý cười.

Y trầm ngâm một lát, sau đó hạ giọng nói:

- Những lời nói này của Tang Bá không đủ tin được. Ta, ngươi và Ôn Hầu cùng Tào Tháo đã đối địch nhiều năm, chuyện thù hận không cần nói nhiều, những tên như anh em Lý Điển, Lý Man Thành đều chết trong tay Ôn Hầu, mà bọn chúng lại là thân tín của Tào Tháo.... Tình huống như thế này dưới trướng của Tào Tháo không phải là ít, ta và ngươi tìm nơi nương tựa chưa chắc có lợi. Cho nên chuyện này tạm thời không nên thảo luận nữa......Tốt nhất là cùng nói với Công Kế trước.

Trọng Mẫn, nếu bản thân không có tấc công lao thì sao có thể sống yên được?

Suy tính của Hần Thành khá chu toàn nên Tống Hiến liên tục gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Công Kế chính là Ngụy Tục, làm Kỵ Đô úy, phụ trách an ninh của Hạ Bì.

Tống Hiến lập tức hiểu được ý của Hầu Thành:

- Một khi đã như vậy chúng ta đi tìm Công Kế hỏi ý hắn ta thế nào.

- Việc này phải cẩn thật, không khéo bị người ta phát hiện.

Tên Trương Liêu kia chúng ta không cần phí lời, nếu hắn biết việc này nhất định sẽ lấy đầu của ngươi và ta. Cho nên, những ngày tới chúng ta nên đánh, mà nếu đánh chúng ta phải đánh cho đẹp khiến cho Tào Tháo biết rằng huynh đệ chúng ta rất thủ đoạn, rất bản lĩnh. Đồng thời ngươi bí mất liên lạc với Công Kế xem hắn nói thế nào. Nếu Công Kế cũng có ý đó thì huynh đệ chúng ta sẽ lập được nhiều công hơn.

- Nguyên Định nói đúng, ta sẽ nghĩ ra biện pháp liên lạc với Công Kế.

Hầu Thành và Tống Hiến thảo luận thỏa đáng nhưng cũng không gửi thư lại cho Tang Bá liền. Ngược lại, ngày hôm sau hai người này tinh thần phấn chấn, mấy lần đánh lui binh mã của Chu Linh và Lý Điển khiến cho Tào quân tổn thất vô cùng thê thảm và nghiêm trọng.....Điều này càng khiến cho Lã Bố không đề phòng Hầu Thành, thậm chí không phái người giám sát hai người nữa.

Cùng lúc đó, áp lực của Trương Liêu ở núi Cát Dịch càng lúc càng lớn, Nhạc Tiến vài lần vượt qua Nghi Thủy, đánh tới bờ Nam Nghi Thủy, may mà Trương Liêu sớm có chuẩn bị, cho quân lính dự bị gia nhập chiến trường, đánh phục quân Tào chạy đến bờ Bắc Nghi Thủy, chiến sự diễn ra vô cùng khốc liệt.

Lúc này Lưu Sấm chỉ chú ý đến Hạ Bì đồng thời lo việc vận chuyển lương thực đến Hạ Tương cũng được thuận lợi.

Chỉ trong thời gian mười ngày ngắn ngủi Hứa Chử đã áp giải một trăm ngàn hộc lương thảo đến Hoài Âm, còn đám người Hách Chiêu, Từ Thịnh càng ở Quảng Lăng quét sạch nạn trộm cướp, thành tích khá lớn.

Trong lòng Lưu Sấm cũng ít nhiều yên lòng. Một mặt hắn yêu cầu Cao Thuận phải tăng mạnh đề phòng, một mặt phái người đốc thúc Hứa Chử tăng tốc độ vận chuyển quân lương.

Nên biết rằng khi lương thảo Hạ Tương đã vận chuyển xong, Huyện Lăng cón có hơn mười vạn học lương thảo, nếu có khả năng thì Lưu Sấm sẽ không lưu lại một hạt lương thảo nào cho Tào Tháo. Nhưng không chờ lương thảo vận chuyển xong thì Trần Đăng ở Hải Tây mang theo ba vạn binh mã từ thành Khúc Dương thẳng tiến đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.