Viên Thiệu vừa nghe, khẽ giật mình, sau đó cười ha hả.
- Ta cũng có ý tới đó xem, nhưng tiếc rằng không quá bận không thể đi được. Nguyên Hạo đã có nhã hứng như vậy, thì thay ta xuôi nam tới Bắc Hải quốc, thuận tiện chuyển lời chúc mừng của ta tới Hữu Nhược. Đúng rồi, mang theo…một ít ngựa cho Mạnh Ngạn. Việc này làm phiền Nguyên Hạo rồi. Hiển Phủ, con có hứng thú tới Bắc Hải không? Con và Mạnh Ngạn bằng tuổi nhau, có thể thân cận nhiều hơn.
Viên Thượng là người có tính cách rất cao ngạo, rất ít người có thể lọt vào tầm mắt của y. Quan hệ giữa Lưu Sấm và Viên Thượng không tệ. Viên Thiệu càng muốn cho Viên Thượng và Lưu Sấm qua lại nhiều hơn. Điều này làm cho sắc mặt Quách Đồ càng khó coi, nhếch nhếch miệng, nhưng lại không có lý do gì để ngăn cản một việc như vậy.
Phải biết rằng, câu cuối cùng kia của Viên Thiệu, trên thực tế chính là châm chọc y.
Không phải Quách Đồ ngươi nói Lưu Sấm tham ngựa tốt sao? Vậy ta cho hắn thêm nữa. Ngươi đường đường là danh sĩ Hà Bắc nhưng khí độ thật là quá kém.
Trong lòng Quách Đồ không ngừng kêu khổ.
….....
- Nguyên Hạo, vì sao huynh chợt muốn tới Bắc Hải quốc?
Đi ra phủ Đại tướng quân, Điền Phong vừa định lên xe, chợt nghe có người gọi ông ta.
Quay đầu nhìn, thì ra là Tư Thụ.
Điền Phong và Tự Thụ là đồng hương, đều là người Cự Lộc. Tuổi hai người kém nhau rất nhiều, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thich/3197045/quyen-1-chuong-206-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.