Quách Gia híp mắt, ngẩng đầu lên nói:
- Vậy theo ý của ngươi, Lưu Sấm đang tính toán ta?
- Cũng chưa chắc.
Tuân Úc cười nói:
- Lưu Sấm chưa hẳn muốn tính toán ai. Tuy nhiên chắc hắn cũng biết đạo lý quất và quýt. Thực vật có sản lương cao như thế, nếu đổi thành người khác, sẽ gia tăng đề phòng. Nhưng hắn lại chủ động mang tới, chứng tỏ rằng, hắn biết căn bản không có khả năng đề phòng thứ này. Có lẽ hắn cũng muốn mở rộng trồng cây cao lương với quy mô lớn. Nhưng phong hiểm trong đó, thì do Chủ Công nhận.
Sắc mặt Quách Gia chợt trở nên khó nhìn.
- Vậy theo ý của Nhược, rốt cuộc nên mở rộng hay không mở rộng?
Tuân Úc nghĩ ngợi, trầm giọng nói:
- Mở rộng, nhưng không phải hiện tại.
- A?
- Đề nghị của ta là, trước tìm vài địa phương tiến hành trồng trọt. Các khu khác vẫn tập trung trồng ngũ cốc và ngô. Kể từ đó, cho dù có thất bại, cũng không ảnh hưởng tới đại cục. Một khi nơi trồng thử thành công, thì có thể chế định luật pháp, tiến hành mở rộng toàn diện.
Tuy nhiên ta đoán chừng, việc này cần một khoảng thời gian. Có lẽ hai năm, ba năm, có lẽ saus năm mới đưa ra được kết luận. Nhưng còn chưa thí nghiệm thành công, ta đề nghị không nên mở rộng toàn diện.
Tào Tháo ở một bên nghe, không ngừng gật đầu.
- Lời của Nhược nói rất ổn thỏa.
Nói xong, lão lại ăn hai thìa, chợt cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thich/3197046/quyen-1-chuong-206-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.